Lúc này, Tiền Trạch Nguyên giơ ống trúc trong tay lên, trầm mặt nói, "Các ngươi đừng ép Diệp Hoan, là Trương Hữu Tài muốn hạ mê dược Diệp Hoan mới có kết quả như bây giờ.
”
Vật chứng trong tay, Tiền Trạch Nguyên lại là bộ khoái, lời của hắn có độ tin cậy cao.
Vừa nghe lời này, đám người Lý đại thẩm đều trưng ra khuôn mặt "Quả nhiên là thế".
Thấy Diệp Hoan xiêm y hoàn chỉnh, Lý đại thẩm vỗ bả vai Diệp Hoan, trấn an nói, "Ngươi đừng sợ, có các thím ở đây.
”
Trương Hữu Tài gây ra chuyện như vậy, khẳng định không thể tiếp tục lưu lại.
Trương thị nghe mọi người nói muốn báo quan, nóng nảy hô lớn, "Các ngươi nói bừa! Mê dược gì? Hữu Tài nhà ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
”
Bà ta vỗ ngực cam đoan, "Là ta nghe được trên lầu có động tĩnh mới bảo Hữu Tài lên lầu xem thử, ai biết lại bị đánh gần chết, còn bị người ta nói xấu.
”
Nói xong nắm lấy tay còn lại của Diệp Hoan, quay đầu nhìn Tiền Trạch Nguyên: "Diệp Hoan, ta đã sớm thấy ngươi và tiểu tử Tiền gia không đúng, cả ngày mắt đi mày lại.
Có phải ngươi và Tiền Trạch Nguyên làm chuyện xấu bị bắt gặp, các ngươi mới muốn hãm hại con ta?"
Vu oan giá họa không hơn không kém.
Diệp Hoan yên lặng ở trong lòng giơ ngón cái cho Trương thị, bản lĩnh này, đủ cực phẩm.
May mắn nàng không phải nguyên chủ.
“Nương, người nắm con đau quá.
”
Diệp Hoan ủy khuất lắc đầu nói không có, "Người không nhớ sao, con gọi người rất lâu nhưng người cũng không lên, sau đó Tiền đại ca tới, hai người là lên cùng nhau mà.
”
Nhà Diệp Hoan có động tĩnh, hàng xóm bên cạnh đều nghe được, Trương thị ngủ say hơn nữa cũng không có khả năng không tỉnh.
Đám người Lý đại thẩm vốn tin tưởng Diệp Hoan, hơn nữa Lý đại thúc ban ngày trở về nói Trương thị ngược đãi Diệp Hoan, mẹ chồng độc ác nào mà Lý đại thẩm chưa gặp qua, lập tức liền hiểu được là Trương thị thông đồng với Trương Hữu Tài, muốn phá hư danh tiết của Diệp Hoan.
Lý đại thẩm chửi ầm lên, "Diệp Hoan thu lưu các ngươi là đủ nhân nghĩa rồi, không nghĩ tới ngươi còn muốn phá hỏng danh tiết con dâu nhà mình.
Là nhìn Trương Mậu Tài có thể đỗ tú tài, cảm thấy Diệp Hoan không xứng với Trương gia các ngươi sao?"
Lý đại thẩm nói trúng tim đen, vừa vặn đâm trúng tâm tư Trương thị.
Trương thị nhất thời cà lăm nói không ra lời, trong mắt những người khác, bà ta chính là có tật giật mình, đã ngầm thừa nhận.
Mấy người Lý đại thúc ở dưới lầu chờ sốt ruột, hướng lên lầu hô to hỏi có chuyện gì.
Lý đại thẩm che chở Diệp Hoan, lúc quay đầu nhìn thấy chân trời lộ ra một vệt trắng như bụng cá, nắm chặt nắm đấm nói với người dưới lầu, "Các ngươi chuẩn bị đi, Trương gia khinh người quá đáng, chúng ta nhất định phải giúp Diệp Hoan làm chủ, lập tức báo quan!"
Nếu Trương Hữu Tài và Trương thị tội danh chứng thực, cho dù Trương Mậu Tài đỗ đạc công danh, chỉ sợ là cũng phải mất sạch.
Trương thị nhào về phía Diệp Hoan, lại bị mấy người Lý đại thẩm ngăn cản.
Diệp Hoan đúng lúc lại khóc một câu, "Nương, các ngươi vì sao muốn hại ta?”
Âm cuối thê lương, người nghe rơi lệ.
Chờ trời sáng hẳn, Trương Mậu Tài và Dư Khôn đến quán rượu nhưng không thấy ai.
Sau khi hỏi thăm sát vách, hàng xóm lạnh giọng nói với hắn, "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi, hai kẻ xấu xa nhà ngươi mới sáng sớm đã bị người ta bắt đi báo quan rồi.
”
Nghe được hai chữ báo quan, mặt Trương Mậu Tài đều bị dọa trắng bệch.
Hắn chỉ muốn hòa ly với Diệp Hoan, làm sao lại đến trình độ báo quan.
Đang muốn hỏi hàng xóm tình huống cụ thể, hàng xóm lại không muốn cùng hắn nhiều lời, "Tự ngươi đi huyện nha nhìn xem không phải là biết rồi sao? Cũng chỉ có người Trương gia các ngươi mới làm ra được chuyện này, không biết xấu hổ!"