Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Dư Khôn đi cùng, sắc mặt âm trầm.

“Đưa ta đi huyện nha!”

Sau lưng Trương Mậu Tài bắt đầu đổ mồ hôi, không biết nương và đại ca đã làm gì, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

"Dư thị vệ, nếu không ta tự mình đi qua đó, ngươi từ xa tới đây, nghỉ ngơi trước đã?" Nếu thật sự là chuyện nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để cho Dư Khôn nhìn thấy, hắn còn muốn cùng Quận Thủ tiểu thư thành thân!

Dư Khôn lại cự tuyệt, đen mặt nói, "Bớt nói nhảm, nhanh dẫn đường!”

*

Huyện nha hôm nay đặc biệt náo nhiệt.

Trấn Lâm Thủy không lớn, ngày thường chuyện phải lên huyện nha cũng không nhiều.

Huyện nha hiếm khi mở đường tọa thẩm, người không có việc gì làm đều đến xem náo nhiệt.

Mà lúc này, Huyện thái gia cũng đã thẩm vấn tương đối.

Cuối cùng phán như thế nào vẫn phải xem thái độ của Diệp Hoan, quyết định hình phạt nặng nhẹ.


“Diệp Hoan, ngươi nghĩ sao?”

Diệp Hoan mới vừa khóc qua vài lần, quỳ gối dưới công đường, thân hình đơn bạc, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống, "Bẩm huyện lão gia, thiếp thân cũng......!Cũng không biết nên làm sao, thiếp thân chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện này, hiện tại hồi tưởng lại chỉ cảm thấy sợ hãi.

Nhờ huyện lão gia làm chủ cho thiếp thân."

Trương Mậu Tài đến một lúc đã làm rõ ngọn nguồn sự tình, không nghĩ tới mẫu thân cùng huynh trưởng nhà mình lại lớn mật như thế.

Da đầu hắn tê dại nhìn Diệp Hoan.

Không được, không thể để cho người nhà chịu tội, nếu không tiền đồ của hắn toàn bộ sẽ bị hủy!

“Diệp Hoan!”

Trương Mậu Tài lao ra khỏi đám người, thừa dịp các nha dịch còn chưa kịp phản ứng, chạy đến bên người Diệp Hoan, ghé sát thấp giọng nói, "Diệp Hoan, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, nàng đừng so đo chuyện này có được không, ta vừa đỗ tú tài, nàng đã là tú tài nương tử.

Nếu nương và đại ca bị phán tội, số tiền nàng lo cho ta ăn học sẽ uổng phí!”

Diệp Hoan sửng sốt, trên mặt không có biểu tình gì.


Nàng cũng không thèm muốn tú tài nương tử gì đó, bỏ qua cơ hội này, sau này nếu muốn đuổi mẫu tử Trương Hữu Tài ra ngoài sẽ không dễ tìm cơ hội nữa.

Vả lại nếu không phải nàng xuyên tới, nguyên chủ đã bị Trương thị đuổi ra đường.

Trương Mậu Tài đâu phải suy nghĩ cho nàng, rõ ràng là không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý của hắn.

Thấy Diệp Hoan không có biểu tình, Trương Mậu Tài nóng nảy, "Nương tử, ngày xưa ta đối với nàng như thế nào trong lòng nàng không biết sao? Chuyện của nương và đại ca khẳng định có hiểu lầm, chúng ta đều là người một nhà, nếu bọn họ bị định tội, sau này chúng ta còn sống chung thế nào được?”

Nghe này, bắt cóc đạo đức tới rồi.

Nhưng Diệp Hoan vẫn tiếp tục giả ngu, không trả lời hắn.

Tốc độ Trương Mậu Tài nói càng lúc càng nhanh, "Nương tử, nàng nói gì đi.

Nàng ngẫm xem, ta thành tú tài, về sau còn có thể đỗ cử nhân, nàng có thể đi theo ta hưởng phúc, không cần vất vả bán rượu nữa, nàng không phải vẫn luôn mong đợi việc này sao?”

“Hơn nữa bị đại bá ca khi dễ, việc này nói ra cũng không vẻ vang, người khác không chừng còn nói là nàng câu dẫn." Trương Mậu Tài rất lo lắng, hắn tuyệt đối không thể để tội danh này phán xuống, "Sau này chúng ta vẫn phải sống ở trấn Lâm Thủy, cho dù là vì danh tiết của nàng thì cũng không thể làm to chuyện.”

Diệp Hoan thiếu chút nữa phì cười.

Đây là lỗi của nạn nhân?

Có thể nói ra lời này, Trương Mậu Tài quả nhiên là một tên cặn bã.

Nàng khẽ nhíu mày, cúi đầu nghẹn ngào, người ngoài nhìn thấy như Trương Mậu Tài đang ép nàng làm chuyện không tình nguyện, dùng âm lượng không thấp nói, "Mậu Tài, chàng nắm ta đau quá.”

Tiền Trạch Nguyên vốn còn đang chờ đợi chỉ thị của huyện thái gia, vừa nghe lời này lập tức vọt tới kéo Trương Mậu Tài ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận