Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Diệp Hoan nhân cơ hội khóc ròng, "Mậu Tài, chàng đỗ tú tài ta cũng vui thay cho chàng, nhưng ta thật sự không biết phải làm sao.

Chàng nói nương và đại ca không thể bị phán tội, bằng không sẽ ảnh hưởng danh tiết của ta, nhưng ta thật sự không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao lại hỏng danh tiết?"

Lúc Trương Hữu Tài bị kéo tới huyện nha không nói câu nào, lúc này có chút tinh thần, nhưng cũng không phát ra bất kì âm thanh gì.

Trương thị bị đánh hai mươi đại bản, mắt long sòng sọc, mong đợi nhìn Trương Mậu Tài, "Con ta trở về rồi, con phải làm chủ cho nương a!”

Vốn dĩ Trương thị đã nhận tội danh, nhưng không khai ra chuyện nhi tử thứ hai và tiểu thư Quận Thủ, chỉ nói chướng mắt Diệp Hoan là người bán rượu.

Nhưng nhìn thấy nhị nhi tử đến, đột nhiên lại thấy hy vọng.

Trương Mậu Tài thấy mẹ ruột và đại ca đều nằm trên đất không dậy nổi, lòng đau nhói, hận Diệp Hoan nhiều chuyện, bằng không hiện tại làm gì có chuyện gì, hắn còn có thể an tâm làm thừa long khoái tế của Quận Thủ đại nhân.

Nhưng lúc này, không đợi Trương Mậu Tài mở miệng, Huyện thái gia lại nói trước, "Trương Mậu Tài, ngươi đã có công danh trong người, lại còn nhiễu loạn công đường, ngươi đây chính là biết pháp phạm pháp!”

Huyện thái gia trong mắt không chứa nổi hạt cát, sau khi đoán được Trương Mậu Tài nói gì với Diệp Hoan, trong lòng lại càng khinh thường người Trương gia.


Sắc mặt Trương Mậu Tài trong phút chốc trắng bệch, "Ta......!kính xin Huyện thái gia thứ tội, thật sự là tình thế cấp bách.”

“Bổn quan có thể không so đo với ngươi." Huyện thái gia trầm giọng, "Tuy nhiên nếu ngươi tiếp tục làm loạn công đường, vậy thì không nhất định.

Khuyên ngươi một câu, ngươi đã ở rể thì không còn là người Trương gia, mẫu tử Trương gia ra sao, chỉ cần ngươi phân rõ giới hạn, việc này sẽ không ảnh hưởng đến công danh của ngươi.

Nếu ngươi cố ý đổi trắng thay đen che chở cho mẫu tử Trương gia, vậy bản quan chỉ có thể thành thật báo lên triều đình, đến lúc đó, công danh tú tài của ngươi tám phần sẽ không còn.”

“Mười năm gian khổ học tập, bản quan khuyên ngươi nghĩ lại.”

Muốn làm quan, không chỉ phải biết đọc sách, còn phải có phẩm đức cao thượng.

Nếu Trương Mậu Tài không ở rể, hắn còn chưa hưởng thụ được giấc mộng tú tài thì đã mất sạch.

Nhìn mẹ ruột mặt đầy nước mắt, lại nhìn Huyện thái gia.

Trương Mậu Tài cắn chặt răng, hành lễ lui ra.

“Mậu Tài!”


Trương thị thấy nhị nhi tử mặc kệ mình, thở không ra hơi, trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.

Diệp Hoan cũng khóc theo, tiếng khóc của nàng rất nhỏ, giống như chim sơn ca than nhẹ, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, tất cả mọi người cũng đau lòng theo.

Lý đại thẩm tức giận nói với Lý đại thúc vây xem bên cạnh, "Trương Mậu Tài còn không biết xấu hổ nói ra miệng, Diệp Hoan cho hắn đi học, còn nuôi mẹ hắn, ngược lại là Diệp Hoan sai!”

Đám người Lý đại thúc liên tục gật đầu, "Cho dù Trương Mậu Tài đỗ tú tài, nhưng sau này hắn và Diệp Hoan phải sống thế nào?"

Còn sống chung chẳng phải sẽ xấu hổ sao?

Nhưng nếu hòa ly, Diệp Hoan sẽ đồng ý sao?

Diệp Hoan đương nhiên không muốn hòa ly.

Hòa ly cũng quá tiện nghi cho Trương Mậu Tài, nàng muốn hưu phu.

Sau khi Trương Mậu Tài rời khỏi công đường, Huyện thái gia liền phán Trương Hữu Tài và Trương thị mỗi người năm năm tù.

Tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi.

Lý đại thẩm là người đầu tiên đi đỡ Diệp Hoan, bọn họ ở sát vách, Lý đại thẩm chỉ có con trai, không có khuê nữ, nếu không phải bị Trương Mậu Tài đoạt trước, bà ta đã để con trai mình đi ở rể Diệp gia.

Diệp Hoan yếu ớt đứng lên, áy náy nói, "Lý thẩm thẩm, Mậu Tài nói ta sai rồi, ta thật sự đã sai ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận