“Ngươi nghe hắn đánh rắm!" Lý đại thẩm chưa từng đọc sách, nói năng cẩu thả, lúc này có nhiều người bà ta cũng không tiện mắng chửi, "Trương Mậu Tài là ở rể nhà ngươi, hắn phải nghe ngươi mới đúng, ngươi mới là chủ nhân của Diệp gia.
Chúng ta về nhà trước, thím sẽ nói tỉ mỉ với ngươi sau.”
Lại có mấy vị đại nương vây quanh, bọn họ chẳng qua phần lớn là xem náo nhiệt, chủ yếu vẫn là Lý đại thẩm đỡ Diệp Hoan.
Tiền Trạch Nguyên bên cạnh nghe Diệp Hoan và Lý đại thẩm nói, đau lòng vô cùng.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn, không hiểu sao chua xót, hối hận lúc trước không kiên trì đến Diệp gia cầu thân.
Hiện tại hắn chỉ có thể ở phía sau Diệp Hoan, yên lặng thủ hộ nàng.
Khi Diệp Hoan trở lại quán rượu, mọi người thấy nàng rất yếu ớt, ngồi một lúc đành đi về, chỉ để lại một mình Lý đại thẩm.
Lý đại thẩm bưng trà nóng tới cho Diệp Hoan, ngồi ở mép giường nói, "Diệp Hoan à, thím lắm miệng nói một câu.
Trương thị và Trương Hữu Tài vào ngục là đáng đời, nhưng bọn họ rốt cuộc là thân nhân của Trương Mậu Tài.
Cho dù ngươi có thể tha thứ, nhưng trong lòng Trương Mậu Tài khẳng định có vướng mắc, cho dù hắn bây giờ có công danh trong người, nhưng hắn không có khả năng đối tốt với ngươi nữa.”
Lý đại thẩm là người từng trải, bà ta nói những lời này mặc dù mang theo một chút tư tâm, nhưng cũng thật sự là đang suy nghĩ cho Diệp Hoan, "Phu quân làm quan lão gia tự nhiên tốt, nhưng phần phúc khí này, Trương Mậu Tài chưa chắc nguyện ý cho ngươi.
Ngươi còn trẻ, gia sản Diệp gia đủ cho ngươi sống nửa đời, nên suy nghĩ cẩn thận cái gì mới là tốt nhất cho mình, đừng treo cổ trên một cành cây.”
“Đa tạ thím nhắc nhở, không có mọi người, ta thật sự không biết nên làm sao." Diệp Hoan thở dài, "Thật ra Mậu Tài tâm địa rất tốt, ta muốn nghe xem chàng ấy nói như thế nào.”
Lý đại thẩm biết Diệp Hoan là người mềm lòng, cũng không ngoài ý muốn Diệp Hoan sẽ nói như vậy, "Dù sao ngươi vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn, đừng để bị Trương Mậu Tài lừa.”
Diệp Hoan gật đầu nói được, chờ nàng ngáp mấy cái Lý đại thẩm mới rời đi.
Bận rộn cả đêm, Diệp Hoan quả thật buồn ngủ.
Chẳng qua nàng vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe được Trương Mậu Tài "bốp bốp" gõ cửa.
Thật là, một lúc cũng chờ không được sao?
"Diệp Hoan, ta biết nàng ở trong phòng, nhanh mở cửa cho ta!"
Trương Mậu Tài mới đi thăm nương và đại ca, nương hắn đã nói hết mọi chuyện cho hắn.
Trương Mậu Tài vốn còn muốn tìm Dư Khôn hỗ trợ, nhưng tìm không thấy Dư Khôn, trong lòng biết hắn và Quận Thủ tiểu thư đã vô duyên.
Nghĩ vậy, Trương Mậu Tài đem tất cả oán khí đẩy về phía Diệp Hoan, nếu Diệp Hoan chết đuối, làm sao sẽ có chuyện hôm nay.
Hắn thật sự là xui xẻo tám đời, khó khăn lắm mới được Quận Thủ tiểu thư ưu ái, lại bởi vì Diệp Hoan mà bỏ lỡ cơ hội tốt.
“Diệp Hoan, nếu nàng không mở cửa, ta sẽ phá cửa!”
Diệp Hoan khinh thường chậc lưỡi, thân thể nhỏ thó của Trương Mậu Tài nếu tông cửa không chừng còn nứt xương.
Thế nhưng Trương Mậu Tài thiếu kiên nhẫn lại vừa vặn để cho Diệp Hoan Hoan đao trảm loạn ma, hôm nay hưu Trương Mậu Tài, ban đêm cũng có thể ngủ ngon giấc.
“Diệp Hoan, nàng mau mở cửa!”
Trương Mậu Tài đập cửa càng vang.
Diệp Hoan lấy ghế chắn cửa.
Sau đó đi tới cửa sổ gần hậu viện, dưới sân có hai dãy rượu, nếu giẫm lên cửa sổ gỗ ở lầu một, lại nhảy xuống vại rượu bên dưới, vậy thì có thể thành công rời đi.
Nàng thử vài lần, nhưng chiều cao không đủ.
"Hô."
Diệp Hoan hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc buông tay, lại bắt lấy cọc gỗ trên tường.