Cũng không tính là lớn.
Trong quán rượu vốn thuê một tiểu nhị, nhưng sau đó mẹ chồng lại ép buộc nhét đại bá ca vào.
Nói đều là người một nhà, tới hỗ trợ là việc nên làm.
Nhưng đại bá ca kia của nàng hết ăn lại nằm, tiền công lại muốn nhiều hơn người khác.
Mặt mũi gian xảo, nhiều lần tay chân không sạch sẽ biển thủ riêng, nguyên chủ cũng nhịn không nói.
Diệp Hoan đẩy cửa ra, một luồng gió lạnh vù vù thổi vào cổ áo.
Nàng rùng mình một cái, còng lưng, vịn tường đi vào phòng bếp.
“Hữu Tài, con mau ăn đi, thịt gà này thơm lắm, nương lén làm thịt gà của Diệp Hoan, không thể để cho nó biết đâu." Trương thị ăn uống miệng đầy dầu mỡ, xé đùi gà đút đến bên miệng con trai lớn.
Trương Hữu Tài ăn xong một miếng thịt gà lớn, con mắt dài nhỏ liếc một cái, lắc đầu nói, "Nương, người tự ăn đi, con đi xem Diệp Hoan thế nào.”
“Đi xem nó làm gì? Nó không phải mệnh cứng sao, để nó một mình đi, nếu như lúc này nó chết, ta lập tức đi mua kim nguyên bảo đốt cho nó, cám ơn nó biết thức thời." Trương thị túm lấy nhi tử không cho đi, mình thì há to miệng ăn đùi gà, “Con không ăn, ta tự mình ăn, không có phúc khí......!Khụ khụ!"
Trương thị nói được một nửa liền thấy Diệp Hoan đẩy cửa đi vào.
Không cẩn thận, thịt gà kẹt trong cổ họng, bà ta bị sặc đỏ mặt.
“Khụ khụ......!Nước!”
Trương thị bóp cổ họng ho mạnh, muốn ho ra miếng thịt gà bị kẹt, nhưng bà ta càng dùng sức thì cổ họng lại càng đau.
Trương Hữu Tài vội đứng dậy giúp Trương thị vỗ lưng rót nước.
Trương thị uống một ngụm nước xong, thịt gà trong cổ họng mới nuốt xuống.
"Ngươi là quỷ sao, đi đường một chút âm thanh cũng không có?" Liếc mắt nhìn Diệp Hoan, Trương thị lập tức chột dạ dời đi chỗ khác.
“Nương, người thật tốt, ngay cả canh gà cũng giúp con nấu xong rồi.”
Diệp Hoan vào cửa ngồi xuống, bưng cả chén canh gà lên trực tiếp uống một ngụm.
Nàng cười khanh khách nhìn Trương thị, trực tiếp xem nhẹ chất vấn của bà ta.
Canh gà ấm áp so với trà lạnh thoải mái hơn nhiều.
Trương thị thấy Diệp Hoan bưng bát lên uống canh gà, bà ta lại chỉ lo ăn thịt gà, một ngụm canh còn chưa uống, vội vàng đặt đùi gà xuống lấy thìa muốn múc canh.
Nhưng lại bị Diệp Hoan ngăn cản.
Diệp Hoan sợ hãi nhìn Trương thị, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt lăn xuống, "Nương, là con không tốt, con quên mất mình còn bệnh, chén canh gà này con đã uống qua, nếu lỡ lây bệnh cho người thì không tốt.
Nhưng người ăn nhiều thịt gà như thế, có lẽ là no rồi nhỉ?”
Nguyên chủ chưa từng có thai, ở trước mặt mẹ chồng luôn ăn nói nhỏ nhẹ, mỗi lần có chuyện gì đều cảm thấy là bản thân không tốt.
Diệp Hoan phân tích thiết lập của chủ nhân cũ, lập tức bắt đầu viết lại kịch bản.
Cơn giận của Trương thị nghẹn ở ngực, muốn mắng Diệp Hoan, nhưng lại bị Diệp Hoan nhận sai trước.
Hiện giờ nhi tử thứ hai và thiên kim Quận Thủ đang qua lại, nhi tử ở rể không thể bỏ vợ, chỉ có thể hòa ly rồi tái hôn.
Việc này phải là Diệp Hoan tự nguyện ký thư hòa ly, đương nhiên Diệp Hoa chết mới là tốt nhất, như vậy Diệp gia tửu lâu đều là của Trương gia bọn họ.
“Không sao, ta không trách ngươi, có điều Diệp Hoan à, thân thể ngươi vốn không khỏe, hiện tại lại rơi xuống nước, ngươi có nghĩ tới hương khói của Trương gia chúng ta không?" Mỗi lần muốn làm Diệp Hoan không thoải mái, Trương thị sẽ nhắc tới vấn đề con nối dõi, bởi vì bà ta biết Diệp Hoan cũng rất để ý việc này.