“Hai nhà chúng ta làm hàng xóm mấy chục năm, nhà thím là người như thế nào, ngươi cũng biết.
Tam Vượng từ nhỏ chơi với ngươi rất tốt, bây giờ ngươi sống một mình, nói chung cũng có chỗ không tiện.
Hiện tại thế đạo loạn, trong nhà không có nam nhân không thể an tâm.”
“Thím muốn hỏi ngươi xem có nguyện ý chiêu Tam Vượng ở rể không?”
Lý gia có sáu đứa con trai, lão tam năm nay hai mươi ba nhưng vẫn chưa lấy vợ, chính là bởi vì không đủ sính lễ.
Lý đại thẩm cảm thấy mình có nhiều con trai như vậy, ở rể một đứa cũng không sao.
Hơn nữa hai nhà ở gần nhau, vẫn có thể mỗi ngày nhìn thấy con trai, về sau còn có thể để cho Diệp Hoan giúp đỡ một chút.
Diệp Hoan lại không có tâm tư này.
Mặc kệ là nàng hay là nguyên chủ đều chưa từng động tâm với Tam Vượng.
Người Lý gia không có ý xấu, còn có chút nhiệt tình, Diệp Hoan thích hàng xóm như vậy, nhưng không nghĩ tới sẽ cùng bọn họ trở thành người một nhà.
“Thím, thím đã hỏi thì ta sẽ nói thật với thím.”
Diệp Hoan ở trong mắt người ngoài là một cô nương tính tình ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ, nói chuyện luôn luôn chậm rãi, "Chuyện của Trương gia thật sự làm cho ta thương tâm.
Đến bây giờ vẫn còn cảm giác không chân thật.
Ta đã nói chuyện với trưởng lão trong tộc, nếu có cơ hội thích hợp thì nhận con thừa tự, sẽ không chiêu rể hoặc lập gia đình nữa.”
Lúc Diệp Hoan tìm tộc lão nói lời này, Diệp thái công và các tộc lão khác đều tiếc thay cho nàng.
Dù sao Diệp Hoan còn trẻ, cho dù tái giá cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Diệp Hoan nhiều lần nhấn mạnh mình sợ hãi, tộc lão cũng không cưỡng cầu.
Dù sao Diệp Hoan không lập gia đình, người ngoài còn có thể khen Diệp Hoan trinh tiết, không phải con gái nhà bọn họ, chỉ cần không gây chuyện thì cũng không ai rảnh rỗi quan tâm.
Diệp Hoan lại không phải thật sự nghĩ như vậy, chẳng qua là nam tử cổ đại gia trưởng nặng, nàng lại mang tư duy của người hiện đại.
Thay vì tìm một nam nhân không quen biết sống cùng, còn không bằng sống một mình.
Nuôi một đứa bé cũng là vì có thể bịt miệng người khác.
Bằng không không có trượng phu, lại không có hài tử, lời đồn đãi bên ngoài không biết còn truyền như thế nào.
Lý đại thẩm không nghĩ tới Diệp Hoan đã có chú ý, lại nói hai câu, thái độ Diệp Hoan nhún nhường nhưng vẫn không có ý từ bỏ, bà ta cũng chỉ có thể buông xuôi.
Mà việc này cự tuyệt một lần, liền ngày càng có nhiều người biết Diệp Hoan không muốn thành thân.
Đồng thời, danh tiếng của Diệp gia tửu quán truyền ra ngoài, ngay cả đại tửu lâu ở Cát Châu cũng biết trấn Lâm Thủy có một mỹ nữ xinh đẹp rất biết ủ rượu.
Không ít người mộ danh mà đến.
Sau xuân, Nhất Phẩm Túy vang danh trời nam đất bắc.
Quán rượu nhỏ của Diệp Hoan bận không xuể, nhưng cửa hàng chỉ lớn chừng đó, có nhiều khách nhân hơn nữa thì kiếm tiền cũng có giới hạn.
Có người khuyên Diệp Hoan mở rộng quy mô cửa hàng, nếu muốn nhiều kiếm tiền, cũng có thể đi đến quận huyện phồn hoa để bán rượu.
Nhưng Diệp Hoan lại tạm thời không có ý nghĩ này.
Một mình kinh doanh quán rượu trong mấy tháng, vốn chỉ có bà con ở trấn Lâm Thủy đến ủng hộ, ngược lại không có phiền toái gì.
Nhưng người mộ danh đến quán rượu nhiều, biết được nàng còn chưa thành thân, lại không có người nhà, liền có không ít nam nhân động tay động chân.
Một quán rượu nhỏ đã có thị phi, càng đừng nói là mở rộng quy mô.
Diệp Hoan dự định tiết kiệm chút tiền, có tiền trong người, ngày sau nếu muốn mở rộng cửa hàng cũng có vốn liếng.
Tiết xuân phân (*) vừa qua, trấn Lâm Thủy nghênh đón trời mưa dầm.