Nhưng hiện tại Diệp Hoan cũng không phải nguyên chủ, nàng ước gì sớm được hòa ly, càng đừng nói là sinh hài tử cho tra nam.
Tuy nhiên chuyện hòa ly này, Diệp Hoan không thể chủ động nhắc tới.
Nữ tử cổ đại là thế yếu, tuy nói Trương Mậu Tài mới là ở rể, nhưng thế nhân trọng nam khinh nữ, mặc kệ lỗi của ai, cuối cùng người bị quở trách cũng là nữ nhân.
Cho nên nàng phải để cho người Trương gia chủ động đề nghị hòa ly, hơn nữa còn phải chật vật rời đi.
“Nương, Mậu Tài đã thề với cha con, nếu con không có con nối dõi thì phải chờ bốn mươi tuổi mới được nạp thiếp.
" Diệp Hoan vớt dầu trên canh gà, uống vài ngụm, khôi phục lại tinh thần, nhưng giọng điệu vẫn yếu ớt, “Huống hồ con của Mậu Tài còn phải mang họ Diệp, người không cần sốt ruột thay con.
”
Trương Mậu Tài là ở rể, có văn thư của quan phủ làm chứng.
Ở rể thời đại này có thể thi khoa cử, cũng có thể ra ngoài buôn bán, nhưng hộ tịch là ở chỗ nhà gái, tương đương với người khác gả khuê nữ.
“Bốn mươi?” Trương thị không tự chủ được mà cất cao âm lượng.
Nếu chờ nhi tử bốn mươi tuổi, thiên kim Quận Thủ chắc cũng làm tổ mẫu luôn rồi, làm sao còn chờ nhi tử bà ta.
Bà ta sao có thể thay Diệp Hoan sốt ruột, rõ ràng là không cam lòng để tú tài nhi tử tiếp tục ở rể cho Diệp gia, nói ra ngoài sợ mất mặt.
Nhưng Diệp Hoan nói không sai, lúc trước Trương gia nghèo khó, chỉ có thể để cho con trai thứ hai đến Diệp gia ở rể.
Những gì Diệp Hoan nói, đều có mời lão nhân hai bên tới ký tên đồng ý, chỉ cần không hòa ly thì nhi tử phải tuân thủ quy củ này.
Hòa ly, nhất định phải nhanh chóng hòa ly.
Trong lòng Trương thị thầm nói.
Diệp Hoan nhìn Trương thị nhíu mày, yên lặng uống hết canh gà, biết Trương thị bị nàng chọc giận, tâm tư vừa chuyển lại cảm kích nhìn sang Trương thị, "Nương, người tốt quá, ăn no rồi còn ở lại rửa chén giúp con.
”
Trong lúc Trương thị đang kinh ngạc, Diệp Hoan nhanh nhẹn ra khỏi phòng bếp, một chút cơ hội lên tiếng cũng không cho Trương thị.
Hơn nửa ngày Trương thị mới kịp phản ứng, sững sờ hỏi con trai lớn, "Nó vừa bảo ta rửa chén?”
“Đâu có.
” Trương Hữu Tài nghiêm túc suy nghĩ, “Diệp Hoan là có ý cảm ơn nương.
”
Trương thị thở không nổi, vỗ ngực nói, "Vậy còn không phải là để lão nương rửa chén à! Nhìn cái gì mà nhìn, phế vật, đó là đệ muội ngươi, còn dám nhìn lung tung, lão nương đánh chết ngươi!" Lại chỉ huy nói, "Nhanh lên, ngươi đi rửa chén.
”
Tâm tư nhỏ của Trương Hữu Tài bị Trương thị vạch trần, hắn cũng không giận.
Trương gia nghèo rớt mồng tơi, căn bản không có tiền cưới vợ cho hắn, nhị đệ còn phải trèo cao, Diệp Hoan tướng mạo xinh đẹp, dáng người tốt, dù sao nương cũng muốn cho Diệp Hoan chết, nếu để hắn nếm thử trước thì tốt biết mấy.
Nghĩ như vậy, tốc độ rửa chén của Trương Hữu Tài lại nhanh hơn.
Thấy mẫu thân không ở phòng bếp, Trương Hữu Tài lén trộm hai quả trứng gà luộc đi tới phòng Diệp Hoan.
Có điều hắn không gặp được Diệp Hoan, bởi vì Diệp Hoan đã đi ra quán rượu ở tiền viện tính sổ.
Quán rượu Diệp gia ở trấn Lâm Thủy có chút danh tiếng, rượu không chỉ đậm vị mà giá cả còn phải chăng.
Nhưng đấy là trước khi Trương Hữu Tài đến.
Từ nửa năm trước, sau khi Trương Hữu Tài đến quán rượu làm việc, lợi nhuận của quán rượu dần dần giảm đi.
Nguyên chủ kỳ thật có phát hiện Trương Hữu Tài trộm tiền, nhưng nàng không muốn làm cho mẹ chồng mất hứng, cho nên vẫn nhẫn nhịn, cũng cảm thấy Trương Hữu Tài một ngày nào đó sẽ trở nên tốt hơn.