Diệp Hoan tính sơ qua, Trương Hữu Tài ít nhất ăn trộm ba mươi lượng bạc.
Phải biết rằng, tửu quán luôn là lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, một tháng cũng chỉ kiếm được hơn mười lượng bạc.
Trương Hữu Tài kiếm lời riêng nhiều như vậy, cả nhà hắn còn ở lại Diệp gia, mỗi tháng kết sổ, nguyên chủ thậm chí còn phải dốc tiền túi ra bù lại.
Bất kể ở triều đại nào, có tiền mới có thể sống được cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng có người Trương gia ở đây, tiền của Diệp Hoan đều phải nạp vào túi người Trương gia.
Nghĩ đến ba mẹ con Trương gia, Diệp Hoan khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, Trương Hữu Tài không biết đến từ khi nào.
Trương Hữu Tài ngồi đối diện Diệp Hoan, từ trong túi lấy ra hai quả trứng gà, cười hắc hắc nói, "Vừa rồi đệ muội chỉ uống mỗi canh gà, ta mang hai quả trứng gà tới cho đệ muội lót bụng này.”
"Đại ca, ngươi lấy trứng gà ở đâu?" Đồ trong tửu quán đều thuộc sở hữu của Diệp Hoan, dùng đồ của Diệp Hoan lấy lòng Diệp Hoan, cũng chỉ có Trương Hữu Tài da mặt dày mới làm được.
Trương Hữu Tài vò đầu nở nụ cười, hai con mắt híp lại thành một cái khe, hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, còn chủ động bóc trứng gà cho nàng, "Đương nhiên là lấy từ trong phòng bếp rồi, đệ muội yên tâm, nương không biết đâu.”
Nhìn nụ cười đáng khinh của Trương Hữu Tài, trong lòng Diệp Hoan cái gì cũng hiểu.
Ánh mắt vừa chuyển, nàng nhìn Trương Hữu Tài cười nhạt nói, "Đại ca đừng nói nương như vậy, người cũng là vì muốn tốt cho ta.
Nếu không có nương cực lực tác hợp Mậu Tài đến nhà ta ở rể, ta cũng không thể quen biết được người đọc sách như Mậu Tài.
Đúng rồi đại ca, theo lý mà nói, Mậu Tài có thể đi học đường học chữ, vì sao ngươi không đi?”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Trương Hữu Tài rõ ràng cứng đờ.
Mấy năm trước, kinh tế Trương gia không tính là quá kém, nhưng trong nhà chỉ có thể cho một đứa con trai đi học, Trương lão đầu liền để cho hai đứa con trai rút thăm.
Nhưng sau này Trương Hữu Tài nghe lén biết được, là mẫu thân hắn động tay động chân trên thăm, muốn để đệ đệ hắn rút trúng lá thăm đi học.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Trương Hữu Tài vẫn không cam lòng.
Hơn nữa theo tuổi tác, người lúc trước tới Diệp gia ở rể cũng nên là hắn.
Không chỉ thế, nếu người đi học là hắn, hiện tại người cùng thiên kim Quận Thủ tư định chung thân càng là hắn.
Diệp Hoan nhìn Trương Hữu Tài, nàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy trứng gà trên bàn rồi xoay người lên lầu.
Ban đêm trước khi đi ngủ, nàng khóa chặt cửa, còn lấy ghế dựa chắn lại.
Mới vừa nằm xuống, chợt nghe dưới lầu có tiếng bình vỡ, trong lòng Diệp Hoan chợt run lên.
Nhưng nàng không xuống lầu, bởi vì nàng đoán được là Trương Hữu Tài uống rượu say làm loạn.
Đêm nay, nàng ngủ không được an ổn lắm.
Ngày hôm sau thức dậy, vừa xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy bình rượu vỡ nát, mùi rượu nồng đậm bay trong phòng khách, Diệp Hoan vội vàng đi mở cửa sổ.
Trương thị sau khi đi vào thì mở miệng mắng, "Hữu Tài cũng thật là, nửa đêm uống rượu cái gì chứ.
Diệp Hoan, ngươi mau thu dọn đi, sắp mở cửa buôn bán rồi.”
Hai ngày trước bởi vì Diệp Hoan rơi xuống nước, quán rượu vẫn ngừng kinh doanh, hôm nay Diệp Hoan đã khỏe lại, Trương thị cũng không muốn tiếp tục đóng cửa.
Ở trong mắt bà ta, bạc kiếm được trước mắt đều là của Trương gia mình.
Quán rượu mở cửa trở lại, buổi sáng chỉ có mấy đứa trẻ đến mua rượu cho trưởng bối trong nhà.