Diệp Hoan lắc đầu, giả bộ không biết, "Tỷ ấy nói còn có việc.”
“Hừ, tỷ ấy thì có việc gì." Lan Phương không nghĩ nhiều, khinh thường nói, "Mấy ngày nay Mạnh công tử sau khi tan học đều sẽ theo các ca ca tới Lâm phủ tham khảo học vấn, Mai Phương tỷ tỷ ngoài miệng thì nói đi thăm các ca ca, ánh mắt cứ nhìn sang chỗ Mạnh công tử.”
“Lan Phương!" Quế Phương lên tiếng cảnh cáo, lông mày nhíu lại, "Lời này không được nói lung tung, đều là tỷ tỷ muội muội trong nhà.”
Lan Phương bĩu môi, không nhiều lời nữa.
Diệp Hoan chỉ làm như không biết các nàng nói chuyện gì, sau lưng nghị luận người khác sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Nghe Quế Phương nói cùng nhau trở về liền gật đầu đồng ý.
Trong nguyên tác, bởi vì Tô thị thỉnh thoảng nói, nếu không ôm nhầm con thì tốt biết mấy, như vậy nguyên chủ có thể gả vào Mạnh gia.
Lúc đó Mạnh gia đã đáp ứng hôn sự với Mai Phương, Tô thị chỉ cảm thán một câu, lại bị Mai Phương nghe được.
Mai Phương liền tính kế để nguyên chủ mất đi trong sạch, tâm ngoan thủ lạt như thế cũng không phải là tiểu bạch hoa như vẻ bề ngoài.
Khi ba tỷ muội Diệp Hoan trở về phòng, mấy vị huynh đệ Lâm gia cũng tan học.
Bọn họ đều biết Lâm gia hôm nay sẽ có thêm một Tứ muội muội, mỗi người đều rất tò mò Tứ muội muội là người như thế nào.
Đặc biệt là đại ca Lâm Nhuận, đối với thân muội muội càng thêm tò mò.
Lâm Mai Phương ở cửa đợi hai khắc, từ xa nhìn thấy đoàn người hồi phủ, trong lòng chờ mong, nhưng lại không thấy bóng dáng Mạnh công tử đâu.
"Mai Phương, muội lại tới đưa đồ ăn cho chúng ta sao?" Lâm Nhuận vốn tưởng rằng Mai Phương hôm nay tinh thần sẽ sa sút, không nghĩ tới còn có thể tới đưa đồ ăn vặt cho bọn họ, nghĩ thầm cho dù không phải thân muội muội, Mai Phương cũng rất chu đáo với mình.
“Đại......!đại ca." Mai Phương tận lực giấu đi mất mát trong lòng, sau khi xác nhận Mạnh công tử không tới, lại giương môi cười nhạt nói, "Các ca ca đọc sách vất vả, ta cũng không thể giúp đỡ những việc khác, chỉ có thể làm chút đồ ăn, chỉ cần các ngươi không chê là được.”
Mọi người thấy Mai Phương còn cười với bọn họ, nghĩ đến lúc trước cha mẹ nói tình cảnh Mai Phương sẽ xấu hổ, không khỏi đau lòng cho nàng ta.
Muội muội hiểu chuyện nhu thuận như vậy, cho dù không có quan hệ huyết thống, dường như cũng không sao.
Nhị phòng Lâm Mộc cười nói, "Vẫn là Mai Phương muội muội hiểu chuyện, mấy ngày nay có ngươi làm đồ ăn vặt, các ca ca đều béo lên không ít.”
Tam phòng Lâm Hải nhỏ tuổi nhất, là song sinh với Lan Phương, chỉ mới mười hai tuổi, tâm tư đơn thuần, "Đúng đó, tay nghề của Mai Phương tỷ tỷ là tốt nhất.
Nhưng mà tại sao hôm nay Mai Phương tỷ tỷ còn làm đồ ăn cho chúng ta, tỷ tỷ mới tới đâu?"
Nhắc tới Diệp Hoan mới tới, sắc mặt mấy người hơi cứng đờ.
Ngược lại Mai Phương lại nở nụ cười hào phóng, "Trúc Phương muội muội có lẽ là ngồi thuyền mệt mỏi, ta mời muội ấy cùng tới, muội ấy nói lần sau sẽ đến thăm các ngươi.
Ta thấy muội muội hơi gò bó, chắc có lẽ còn chưa quen.”
Lâm Nhuận là thân ca ca của Diệp Hoan, cũng là người muốn gặp Diệp Hoan nhất.
Nhưng nghe Mai Phương nói Diệp Hoan không muốn gặp bọn họ, chút chờ mong trong lòng biến thành mất mát.
Lâm Mộc cũng có chút mất hứng, cảm thấy Diệp Hoan rất không nể tình, lúc này mới trở về ngày đầu tiên đã không đặt mấy ca ca bọn họ vào mắt, sợ là con mắt cao hơn đỉnh đầu.
Lâm Hải ngược lại không nghĩ nhiều, "Tứ tỷ tỷ đi đường mệt nhọc, mệt mỏi là bình thường.
Đã như vậy, chúng ta đi thăm Tứ tỷ tỷ đi?"
Mai Phương không nghĩ tới Lâm Hải sẽ nói như vậy, nàng ta cũng không có mời Diệp Hoan cùng đến, chẳng qua là muốn cho ấn tượng của các ca ca đối với Diệp Hoan kém đi, mặt nàng ta lộ vẻ khó xử, "Ta thấy hay là thôi? Tứ muội muội mệt mỏi như vậy, ngày mai chúng ta lại đi thăm muội ấy cũng được.
Vừa rồi mẫu thân cũng nói, để cho Tứ muội muội nghỉ ngơi thật tốt.”