Đến giữa trưa mới có khách ngồi quán uống rượu.
Người đầu tiên tới là bộ khoái Tiền Trạch Nguyên ở sát vách với Diệp gia, cao gần tám thước, da ngăm đen.
Hắn vừa mới tiến vào liền bảo Diệp Hoan mang bầu rượu lên.
Diệp Hoan nhớ lại, Tiền Trạch Nguyên và nguyên chủ lớn lên từ nhỏ, trong lòng luôn có Diệp Hoan, thế nhưng Diệp gia muốn đón rể, mà Tiền Trạch Nguyên là con trai độc nhất, cũng chỉ có thể đem phần yêu thích này giấu ở trong lòng.
Trong nội dung tiểu thuyết, sau khi Diệp Hoan bị Trương gia đuổi đi, Tiền Trạch Nguyên đi điều tra Trương Mậu Tài, thế nhưng đánh không lại người của Quận Thủ, còn bị người ta chém thành tàn phế.
Diệp Hoan múc rượu, cũng đưa một đĩa đậu phộng cho Tiền Trạch Nguyên.
“Diệp Hoan, Cát Châu gửi thư tới chưa?” Tiền Trạch Nguyên rót một ly rượu, buồn bực hỏi.
Cát Châu chính là quận thành của trấn Lâm Thủy, nơi Trương Mậu Tài thi cử.
Diệp Hoan lắc đầu, có chút chờ mong nói, "Chắc là sắp rồi."
Nếu Cát Châu có tin tức, người Trương gia sẽ không chờ được nữa.
Có điều sự chờ mong của Diệp Hoan vào trong mắt Tiền Trạch Nguyên lại có chút chướng mắt.
Hắn liên tiếp uống mấy chén rượu, hai má không đỏ, ngược lại càng đen.
Rất nhanh lại tiến vào mấy vị khách nhân, vốn là có tiểu nhị tiếp khách mua rượu, nhưng tiểu nhị cũ đã bị Trương thị đuổi đi, Trương Hữu Tài lại say rượu bất tỉnh, chỉ có thể để Diệp Hoan tự mình làm.
Trấn Lâm Thủy không lớn, tổng cộng có hai con phố buôn bán, còn liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đầu, người đến uống rượu đều là hàng xóm láng giềng, lai lịch nhà ai cũng rõ ràng.
Quán rượu Diệp gia mở ba đời, cha mẹ Diệp Hoan đều là người kiên định thiện lương, sau khi thế hệ trước của Diệp gia đều qua đời, hàng xóm cũng nhiều lần khuyên Diệp Hoan đừng để Trương thị ở lại đây.
Ở rể chỉ có con rể, sao có thể để cho mẹ chồng tới ở cùng.
Nhưng nguyên chủ quá mềm lòng, bị Trương thị khóc vài lần, hơn nữa Trương Mậu Tài còn cầu xin nàng, Diệp Hoan mới không thể không đáp ứng.
Bằng không cũng sẽ không có phiền toái hiện tại.
Tiền Trạch Nguyên nhắc tới Cát Châu, mấy vị khách vừa mới tiến vào cũng xúm lại bàn tán.
Một người trong đó là Lý đại thúc, ông ta nhìn Trương gia không vừa mắt nhất, lúc trước ông ta muốn cho con trai mình đến Diệp gia ở rể, nhưng bị Trương gia đoạt trước.
Ông ta vừa ngồi xuống đã hừ hừ nói, "Nếu tính ngày, Mậu Tài cũng nên có tin tức rồi, chắc không phải là ở Cát Châu hoa mắt, bị tiểu nương tử nào đó câu hồn rồi chứ?”
Có người lập tức tiếp lời, trêu chọc, "Có khả năng lắm, Mậu Tài tướng mạo nhã nhặn, rất nhiều cô nương đều thích kiểu người như hắn.”
"Diệp Hoan à, nếu Mậu Tài nhà người thật sự đỗ tú tài, ngươi tính thế nào?" Lý đại thúc quay đầu hỏi.
Tuy nói Diệp Hoan xinh đẹp còn có chút tiền, nhưng dù sao vẫn là mở quán rượu, trước kia là Trương Mậu Tài trèo cao, nhưng nếu như Trương Mậu Tài thật sự đỗ tú tài, quán rượu này của Diệp Hoan tám phần là mở không được.
Nói tới nói lui, lúc trước nàng không nên cho trượng phu ở rể đi thi.
“Suốt ngày nói năng lung tung, là ngươi mồm thối hay là tâm địa thâm độc?” Trương thị từ hậu đường lao ra, tức giận mắng Lý đại thúc, “Muốn uống rượu thì ngồi xuống uống cho đàng hoàng, cái miệng tía lia, nên kéo ngươi ra cửa chợ chém cho rồi.”
Nói xong, Trương thị túm lấy tay Diệp Hoan đi về phía hậu viện, thấp giọng trách cứ, "Nữ nhân gì mà cả ngày xuất đầu lộ diện, ngươi còn để Mậu Tài vào mắt hay không? Nếu Mậu Tài thật sự đỗ tú tài, ngươi bảo hắn để mặt mũi ở đâu?”
Nguyên chủ bản tính nội liễm, nhưng vừa mới thành hôn cha mẹ liền qua đời, Trương Mậu Tài một lòng muốn thi công danh, nàng không thể không một mình chống đỡ gia nghiệp.
Vốn dĩ trong tiệm còn có một tiểu nhị chịu khó, bây giờ thay bằng Trương Hữu Tài thường xuyên say rượu không dậy nổi, Diệp Hoan chỉ có thể cắn răng ra ngoài bán rượu thu tiền.