Diệp Hoan trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại lộ ra một tia ủy khuất, thấp giọng nói, "Nương, lát nữa người đừng mắng đại ca, hắn khẳng định tâm tình không tốt mới uống say làm lỡ việc."
Trương thị:...
Bà ta lúc nào thì muốn mắng con trai lớn?
Lúc Trương thị hồ nghi, Lý đại thúc trong quán rượu vẫn còn đang cằn nhằn, "Thật sự là tiếc cho cô nương tốt như Diệp Hoan, đây mà là ở rể cái gì, rõ ràng là tự tìm khổ cho mình.”
“Đúng đó, Diệp Hoan không chỉ xinh đẹp mà còn có của cải." Lập tức có người phụ họa, "Trương thị trước khi tới đây ở, đối đãi với Diệp Hoan mềm mỏng nhỏ nhẹ, hiện tại so với ác bà bà còn ác bà bà hơn.
Nếu Mậu Tài nhà bà ta thật sự đỗ tú tài, chẳng phải còn muốn lật cả trời à?”
“Ai nói không phải chứ." Lý đại thúc thở dài, "Nếu Diệp Hoan là con dâu nhà ta, ta khẳng định sẽ xem nó như bảo bối, làm sao giống người Trương gia đã ăn trộm tiền còn phá hoại.”
“Đủ rồi!”
Tiền Trạch Nguyên vẫn luôn yên lặng uống rượu, lúc này đặt chén rượu xuống, "Một đám nam nhân nói xấu sau lưng người khác còn không biết xấu hổ.”
Cầm lấy bội kiếm, đi đến quầy đặt đồng xu xuống, Tiền Trạch Nguyên đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc từ sân sau, hắn không hề suy nghĩ vọt vào.
Mấy người Lý đại thúc cũng đi theo vào.
Bọn họ mới vừa vào hậu viện đã nhìn thấy Diệp Hoan rụt rè tựa vào góc tường, mùa đông giá rét cuốn tay áo, bàn tay mảnh khảnh như hành lá trắng đến tỏa sáng, nhưng rất nhanh đã đông lạnh đến đỏ bừng.
Trên mặt đất rải năm sáu bộ quần áo, còn có một cái bồn giặt bị ngã vỡ.
Mà Trương thị đang hai tay chống nạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhìn thấy mấy người xông vào, lắp bắp nức nở một tiếng, vào trong mắt Tiền Trạch Nguyên, đó chính là nàng bị khi dễ.
"Trương thị, ngươi thật quá đáng!" Tiền Trạch Nguyên giận dữ hỏi, "Mẹ chồng nhà người ta lập quy củ cho con dâu cũng không có đối xử hà khắc như ngươi.
Càng đừng nói là Trương Mậu Tài ở rể, ngươi đến nhà Diệp gia lại còn hếch mũi, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Mới vừa rồi còn bảo Lý đại thúc đừng nói xấu người khác, nhưng lúc này, bản thân Tiền Trạch Nguyên lại không nhịn được, đột nhiên quở trách Trương thị.
Trương thị kinh ngạc giơ tay, tức giận đến lắp bắp nói, "Ta......!ta làm cái gì?”
Bà ta bảo Diệp Hoan giặt quần áo, vừa rồi không cẩn thận đụng phải Diệp Hoan, tại sao lại thành hà khắc với Diệp Hoan?
“Nương, không phải lỗi của người." Diệp Hoan lập tức nói tiếp, nước mắt to như hạt đậu cũng lăn xuống, "Là con không cầm chắc bồn giặt, nếu con chú ý một chút cũng sẽ không bị nương đụng trúng.”
Trương thị bên cạnh liên tục gật đầu, "Có nghe hay không, là nó không cẩn thận nên mới bị ta đụng trúng.”
Nhưng lời này vào tai mấy người Tiền Trạch Nguyên lại rõ ràng là Trương thị đang khi dễ Diệp Hoan.
Diệp Hoan nói xong lại xoay người nhìn Tiền Trạch Nguyên, "Tiền đại ca, ngươi đừng nói nương ta như thế, bà ấy từ trước đến nay không chú trọng tiểu tiết, đụng đây đụng đó là chuyện thường xảy ra.
Hơn nữa, ta......!ta cũng không bị thương, không sao.”
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Hoan hơi cúi đầu, nức nở hai tiếng.
Mặc dù nàng không nói gì, đám người Tiền Trạch Nguyên đã nhận định Trương thị cố ý khi dễ người khác, hơn nữa còn thường xuyên làm như vậy.
Diệp Hoan ở trong mắt hàng xóm chính là một cô nương tốt, hay ngại ngùng lại thiện lương.