Diệp Tiêu vẫn không đồng ý, nhưng Lâm Đàm Đàm cũng đã tỏ rõ, không cho cô theo thì đừng hòng đi, muốn đi thì phải dẫn cô theo.
Hơn nửa đêm, cảnh tối lửa tắt đèn có nhau, còn là cứu người quen, lỡ đâu kích động trong giây lát, quan tâm quá hóa loạn, góp mạng mình vào luôn thì sao giờ? Cô không cản được anh, vậy phải bảo đảm cho anh trước.
Diệp Tiêu nói: “Em đừng lo lắng, anh sẽ không để bản thân gặp chuyện.
”
“Nếu đã chắc chắn như vậy thì đưa em theo có sao đâu?” Lâm Đàm Đàm đáp trả.
Diệp Tiêu đã nói anh sợ cô ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cô lại dùng lý do đã nguy hiểm như vậy thì sao cô có thể không theo, lúc tất yếu cô có thể cứu mạng mà.
Diệp Tiêu nói không lại cô, thấy cô im lặng hồi lâu không nói, trong lòng vừa sốt ruột vừa không biết làm sao, cảm thấy uất ức thêm, đến cảm giác không khỏe cũng không cảm nhận được nữa rồi.
Lâm Đàm Đàm trực tiếp dùng dị năng hệ thổ làm cho mình một cái bàn nhỏ, ngồi xếp bằng lên đó, dù sao cô cũng muốn chống đối tới cùng.
Lũ chuột biến dị trong vũng nước bị động tĩnh của họ làm cho thức giấc, vẫy hết nước trên người, tiến đến gần cô để làm nũng.
Lâm Đàm Đàm moi con chuột nhỏ trong lòng ra, kêu nó nhả ra chút quả hạch chia cho mọi người ăn, hai con ngỗng cũng tỉnh lại, kêu to hai tiếng “cạc cạc”.
Sân sau bỗng chốc náo nhiệt hẳn.
Lâm Đàm Đàm hết xoa con này lại sờ con kia, vuốt lông cho chúng, thả ra chút lửa cho chúng hong khô lông, xử lý như vậy khiến da lông càng thêm mềm mại, xinh đẹp, nếu trong lông chúng có chứa sâu bọ gì đó cũng có thể xử lý sạch sẽ, con chuột biến dị nào cũng rất thích điều này, vừa thoải mái vừa đẹp mắt.
Dường như cảm giác được không khí giữa hai người không tốt nên con nào cũng rất ngoan, không ầm ĩ như ngày thường.
Lâm Đàm Đàm vội nói: “Anh đừng phân vân, em không phải là người lúc nào cũng cần người khác bảo vệ.
Không phải em khoe khoang, trong đại đội, không, cả căn cứ này không ai có tự tin khi đối mặt với zombie vẫn có thể an toàn rút lui như em.
”
Diệp Tiêu nhớ cô có nhiều cách tấn công, zombie chưa đến gần người đã bị cô diệt sạch, lại nhớ tới cái Kim Chung Tráo kia, quả thật phải thừa nhận là cô nói không sai.
Lâm Đàm Đàm còn nói: “Hơn nữa không chừng sau hừng đông anh còn bị tái phát, em muốn đi theo một lúc.
”
Diệp Tiêu hết cách: “Đàm Đàm.
”
Lâm Đàm Đàm: “Đừng nói nữa, không bàn về việc này nữa.
Cũng lâu rồi em không ra ngoài, thuận tiện ra ngoài xem bên ngoài đã thay đổi thế nào cũng tốt, mắc công thoải mái lâu quá ngay cả zombie
.