Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Bạch Trừng đứng bên cạnh, người tiếp cuộc gọi nghe báo cáo xong lập tức báo lại cho Bạch Trừng: “Đội trưởng Bạch, người đó nói con zombie đó vẫn đang kêu gào, có lượng lớn zombie đang vây quanh chỗ họ qua đêm, có thể chúng sẽ tấn công, họ muốn cầu viện!”
Bạch Trừng nhíu mày, tuy họ có thể cố hết sức trang bị cho mỗi người đối phó thi đàn một cái máy truyền tin để kịp thời trao đổi tin tức nhưng vấn đề cứu viện này khá khó khăn.

Thứ nhất, căn cứ Ninh thị nằm ở góc Đông Nam ở ngoại ô, mà nơi thi triều đang muốn tiến đến là phía Tây Bắc Ninh thị, thiên về phía Bắc, hai nơi cách nhau cả một thành phố, dùng máy bay trực thăng cũng phải bay hết một tiếng đồng hồ, không đủ thời gian.
Thứ hai, bây giờ là ban đêm, phần lớn những người còn ở lại bên kia đã tìm chỗ im ắng trốn đi, không dám trêu chọc thi đàn vào buổi tối, dù gần đó có người cứu viện cũng không thể mạo hiểm an nguy của mình để cứu một đám người không quen biết.
Anh nhìn những nhóm người đang ở khu vực lân cận cũng không thấy quân đội trong căn cứ, chỉ có mấy đoàn thể nhỏ rải rác.
Nhưng anh vẫn phát tín hiệu cầu viện đến máy truyền tin của những người ở xung quanh đó, còn có bao nhiêu người đồng ý cứu viện thì khó nói.
Lúc này, một người ở máy tính khác báo: “Đội trưởng Bạch, người của chúng ta cầu viện!”
Bạch Trừa vừa qua đó đã thấy vẫn là chỗ hồi nãy, nhưng lần này người cầu viện là người của đại đội Chính Dương, người đó dùng mạng lưới liên lạc riêng của đại đội để xin cứu viện, trực tiếp liên lạc với người một nhà.
Xem ra tình huống thật sự rất nguy cấp.
Bỗng dưng anh nhìn thấy trong những điểm vàng dày đặc trên bản đồ có một tín hiệu màu vàng nhỏ ở tận phía Tây.

Đám người Diệp Tiêu có phải ở đây chăng?
...
Lúc này, trong phòng học, Diệp Tiêu đang nói chuyện với Lâm Đàm Đàm, anh hỏi ngày mai cô có muốn cùng mọi người quay về hay muốn tiếp tục ở lại đây với anh.

Lâm Đàm Đàm nói muốn ở đây, dù sao cô mơ thấy ác mộng cũng không quá nghiêm trọng, không về cũng chẳng sao.
Cô còn có một ý tưởng, muốn thử xem mấy cái dị năng của cô còn những công dụng gì, cô rất nóng lòng muốn thử.
Diệp Tiêu không phản đối, anh xoa đầu cô: “Ngủ trước đi.”
Lâm Đàm Đàm đang định gật đầu, chợt nghe tiếng rít không biết từ chỗ nào truyền đến.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên nghe không rõ lắm, nhưng ai bảo tiếng rít này rất đặc biệt, mấy tiếng trước cũng không chỉ một mình cô từng nghe thấy âm thanh này từ khoảng cách rất xa, lần này Lâm Đàm Đàm có thể chắc rằng đây là tiếng vọng của con zombie kỳ dị kia.
Nó phát ra âm thanh này là để ra lệnh triệu tập thi đàn ư? Nó đang muốn làm gì?
Những người khác trong phòng học cũng xôn xao theo, họ nghe ra âm thanh này không bình thường.
Diệp Tiêu nhíu mày, đến cạnh cửa sổ, kéo rèm, mở cửa, âm thanh truyền đến càng rõ ràng hơn, tiếng này tiếp tiếng khác.

Chính lúc này, đồng hồ trên tay mỗi người bọn họ đều phát ra âm thanh, cúi đầu nhìn, đúng là tin cầu viện, phía trên còn có mấy điểm diễn tả chỗ đó đang rất gần bọn họ.
Lâm Đàm Đàm đến cạnh Diệp Tiêu: “Chỗ này...!là nơi âm thanh truyền ra?”
“Không sai.”
Lâm Đàm Đàm: “Chúng ta có đi không?”
Diệp Tiêu cúi đầu trầm tư, bên kia có hơn một nghìn người, đều là những người có năng lực đối phó zombie, nhưng không biết thi đàn hiện tại có bao nhiêu con, tình cảnh của một nghìn người này rất hung hiểm.

Nếu chỉ có mình anh, anh chắc chắn sẽ đi hỗ trợ, nhưng...
Lam Đàm Đàm kéo anh: “Đừng nghĩ nữa, đã có thể cứu người còn giết được zombie thì mình cùng đi đi, dị năng của em còn chưa được dùng tới đó.”
Diệp Tiêu nhìn cô, đồng hồ bỗng lại vang lên, anh nhìn nó, hơi khựng lại, Lâm Đàm Đàm hỏi anh có tin gì mới, Diệp Tiêu trầm giọng đáp: “Trong hơn một nghìn người này có ba mươi mấy người là người của chúng ta.”
Nói lời chói tai từ góc độ cá nhân thì thật ra anh có thể bỏ mặc một nghìn người này, bởi vì thật sự rất nguy hiểm, nhưng ba mươi mấy người của đại đội Chính Dương anh không thể không lo, vì đó là người của họ, mà anh là thủ lĩnh, dù xa hay gần thì anh cũng không thể bỏ mặc không lo.
Anh đáp: “Được, chúng ta đi.”
Anh nhanh chóng nói ra quyết định của mình cho những người khác trong phòng học, hỏi họ có muốn cùng đi không, có người chần chờ, có người bất động, cũng có không ít người đứng ra.
Người ở những phòng học khác nghe động tĩnh cũng kéo sang, có không ít người tỏ ý muốn đi cùng.
Lúc này, trên một tòa lầu cao hơn hai nghìn mét, trong đó có mấy lầu có con người, nơi này tổng cộng có hơn một nghìn người.
Họ lựa chọn qua đêm ở đây ngoại trừ lý do chỗ này đủ lớn, đủ cao, kiến trúc rắn chắc cũng đã nghĩ đến chuyện nếu họ bị zombie bao vây sẽ leo lên mái nhà rồi dùng dây thép trượt sang sân thượng của những tòa nhà thấp bé chung quanh, sau đó trực tiếp rời đi từ trên mái nhà.
Cả nghìn người này đều là những kẻ tài cao gan lớn nên chuyện leo nóc nhà chạy trốn đối với họ chẳng phải chuyện gì đó.
Nhưng họ không ngờ lần này zombie không hành động theo lẽ thường, chỉ mấy phút trước bọn họ còn đang mơ thấy ác mộng khó hiểu, sau đó nhận được tin cảnh báo, họ còn chưa nghĩ ra nên ứng phó với con zombie kỳ dị kia thế nào thì đã có người chỉ ra bên ngoài tòa nhà rồi thét lên, mọi người nhìn qua đã thấy một cái bóng đen trên đỉnh một tòa nhà.
Ánh trăng ban tối ảm đạm chẳng phải vì trăng không tròn, thực tế trăng đêm nay còn rất to, có hơn phân nửa, ánh trăng rất sáng, chỉ do mây đen trên trời quá dầy, che phủ ánh trăng khiến mặt đất trở nên u ám.
Song, khi họ nhìn qua, vừa lúc đám mây đen che khuất mặt trăng dời đi, ánh trắng trút xuống, soi rõ ràng cái bóng đen trên nóc sân thượng, nó trắng đến phờ phạc, gầy khọm, không giống người sống.
Nếu con này còn chưa đủ khiến họ liên tưởng đến nhân vật chính trong tin cảnh báo thì còn thêm tiếng hô cuống quýt của một người khác: “Tôi nhìn vào mắt nó rồi, tôi nhìn thấy ánh mắt của nó rồi! Chính là cái con zombie khiến người ta mơ thấy ác mộng kia!”
Người nọ che đôi mắt mình lại như thể đã nhìn thấy Tử Thần, cứ như làm vậy có thể xem như chưa từng có gì xảy ra, đồng thời cũng có mấy người kêu lên: “Tôi cũng thấy, mẹ ôi, không được nhìn chằm chằm nó nhưng tôi đã nhìn thẳng vào mặt nó rồi!”
Những người khác lập tức tỉnh ngủ, có người xoay mặt đi, phần lớn lại chọn dời mắt từ phần đầu của bóng đen sang nhìn thân thể nó.
Nhưng như vậy rất bất tiện, có người không cẩn thận liếc về phía đầu nó đã trúng chiêu ngay, hét thảm một tiếng.
Trong sự nhốn nháo, có người nhanh chóng truyền tin tức về con zombie kỳ dị về căn cứ, cũng có người dùng súng bắn tỉa có uy lực lớn nhắm bắn về phía nó.
Ai cũng biết, muốn giết zombie phải bắn nổ đầu, người này nhắm ngay đầu nó, sau đó vừa vặn va phải ánh mắt quỷ dị kia qua chiếc kính nhắm.
Người dùng súng bắn tỉa nọ cũng rất bình tĩnh, không hoảng loạn kêu to gọi nhỏ như những người khác mà bóp cò, một viên đạn bay ra, cửa sổ phía trước mặt có thêm một lỗ nhỏ.

Ngay sau đó, viên đạn xuyên qua...!chỗ con zombie kia đã từng tồn tại, bắn lên nóc nhà đối diện.
Con zombie nọ biến mất, không, không phải biến mất, mà đột nhiên xuất hiện bên cạnh, vì tốc độ của nó quá nhanh nên mọi người gần như không thấy được nó đã di chuyển như thế nào.
Trong lúc họ hoảng loạn, con zombie như bị chọc giận, bỗng há miệng phát ra tiếng hú chói tai.

Âm thanh có lực xuyên thấu rất mạnh, rõ ràng không có tính công kích vẫn có thể khiến lòng người phát run, hình như có việc gì đó rất xấu sắp xảy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui