Lâm Đàm Đàm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lầu 1, cô đá thằng nhóc đang diễn trò này ra: “Bớt nói nhảm, làm việc!”
“À, dạ dạ!” Tưởng Trung Ý vui vẻ đứng lên, cậu cũng phát hiện đây là lầu 1, trên mặt hiện vẻ xấu hổ, nói: “Chỗ này tầm nhìn không tốt, chút nữa em dẫn chị lên lầu tham quan.”
Lâm Đàm Đàm nói: “Được rồi, trong các cậu có ai phát sốt hoặc cảm thấy không khỏe hay không?”
Đám sinh viên nhìn nhau.
“Không có thì tốt, có thì nhất định phải nói ra. Lý Thanh, Phùng Tuyết Mân, hai người phải cách ly người có triệu chứng sang phòng khác.”
“Tại sao phải cách ly?” Phùng Tuyết Mân hỏi, nàng có dự cảm xấu, cô gái bên cạnh nàng lập tức níu lấy vạt áo, vẻ mặt hốt hoảng, những người khác cũng nhìn cô bé kia.
Lâm Đàm Đàm hiểu, sờ trán cô ấy, quả nhiên nóng.
“Mình, mình bị sao vậy?” Cô gái nọ nói chuyện cũng run, giống như sẽ ngất ngay vậy.
Kiếp trước Lâm Đàm Đàm chỉ sống đến hai mươi tuổi, đến cơ thể này mới có hai ngày nên tính ra cô còn nhỏ tuổi hơn tất cả những người ở đây. Nhưng làm bác sĩ điều dưỡng mấy năm, cô đã giao thiệp với nhiều người đức cao vọng trọng, quan lớn quyền to cũng trở thành người bệnh ngoan ngoãn dưới tay cô, cô còn dỗ rất nhiều đứa trẻ sinh bệnh. Nói cách khác, cô đã gặp qua vô số người, nhìn quen mặt. Kinh nghiệm sống của cô so với người bình thường tuy ít, về mặt tâm lý còn có chút ngây thơ, nhưng những mặt khác lại chững chạc hơn số tuổi.
Nhất là khi đối mặt với bệnh nhân, cô sẽ có thêm mấy phần bao dung và kiên nhẫn. Xem nữ sinh đang sợ đến mức dường như sẽ ngất đi này, dù tuổi có hơi lớn nhưng lại khóc nỉ non như trẻ con sợ hãi bác sĩ trong bệnh viện.
Cô kiên nhẫn giải thích: “Cũng không có gì, bạn có thấy siêu năng lực tôi vừa đánh ra lúc nãy không?”
Nữ sinh gật đầu.
“Thứ siêu năng lực này, trong giai đoạn giác tỉnh sẽ làm người ta phát sốt, khó chịu.” Đôi mắt của nữ sinh nọ sáng lên, gương mặt cũng kích động đến đỏ bừng: “Bạn nói tôi…” Những người khác cũng bắt đầu nhìn nữ sinh kia với vẻ ghen tỵ.
Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nhưng mà... nếu thức tỉnh thất bại có thể sẽ bị biến thành zombie, cho nên tốt nhất là đưa đi cách ly.”
Nữ sinh: “...”
Đám sinh viên: “...”
“Thành, thành zombie?!” Nữ sinh không biết là do sợ hay do sốt, trợn to mắt, hôn mê bất tỉnh.
Lần này đến phiên Lâm Đàm Đàm: “...”
Kích động đến vậy à? Cô ngẩng đầu nhìn đám sinh viên cách xa nữ sinh đã ngất xỉu vài mét: “Còn ngơ ra đó làm gì, cử hai người ra khiêng bạn đi coi.”
Đám sinh viên nghe nói có thể bị biến thành zombie thì cảm thấy không ổn tập thể, nhao nhao nhìn nữ sinh kia, chẳng ai dám lên giúp.
Lâm Đàm Đàm nhìn Tưởng Trung Ý, Tưởng Trung Ý không muốn làm, nhưng nửa phút trước cậu ta còn hùng hồn biểu hiện lòng trung thành nên chỉ có thể kéo anh em tốt của mình, một người nâng đầu một người nhấc chân, khiêng cô ấy sang phòng tập yoga bên cạnh.
Lâm Đàm Đàm muốn nhờ ai đó cho nữ sinh nọ uống nước nhưng không ai dám. Lâm Đàm Đàm cũng lo cô ấy đột nhiên biến thành zombie, gặm luôn người mớm nước cho cô ấy, nên cô nhờ người pha nước đường glucose, cô đích thân cho nữ sinh nọ uống nước.
Bột đường glucose tìm được trong văn phòng ở lầu 1, chai nước khoáng còn chưa mở nắp, bánh quy năng lượng cao, chắc là giáo viên nào đó để dành ăn, nhờ đó mà một đám sinh viên đói đến váng người có thứ để lót dạ.
Tưởng Trung Ý và năm người bạn của cậu chọn ra sáu nam sinh thân thể rắn chắc, có vẻ mạnh khỏe để thành lập một tiểu đội, chiếm mấy chỗ tầm nhìn rộng mở ở lầu 3, lầu 4 để quan sát bốn phía sân vận động, tới thời điểm hiện tại vẫn không có zombie mới xuất hiện.
Lâm Đàm Đàm dùng dị năng kim hệ cắt hết cây trụ bóng rổ kia thành mấy cậy gậy sắt dài khoảng 1 thước để bọn họ dùng làm vũ khí.
Tưởng Trung Ý ngượng ngùng nói: “Bọn em có vũ khí rồi.”
Lâm Đàm Đàm nhìn các loại chân bàn chân ghế trong tay bọn họ, là lấy từ trong hội trường lớn. Trong hội trường lớn thì có thể lấy ra vũ khí gì chứ? Diệp Tiêu nhắc bọn họ tìm vũ khí riêng cho mình chỉ là để họ có thêm dũng khí mà thôi.
“Đổi cái này đi, nếu sợ dùng gậy sắt không quen thì lúc nãy tôi mới thấy trong kho hàng có gậy bóng chày, lao (lao trong môn ném lao) các loại đó, mấy cậu tự chọn.”
Tưởng Trung Ý nịnh nọt: “Chị ơi.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày nhìn cậu, cảm thấy thật kỳ cục, một người to xác như vậy mà bày ra vẻ mặt nịnh nọt đó không thấy xấu hổ à?
“Cái đó…. Cái siêu năng lực á, thật sự chỉ sau khi bị sốt mới có hả chị?”
Lâm Đàm Đàm nói: “Cũng không phải vậy.”
Đám sinh viên dỏng tai lên, dừng tất cả động tác.
“Diệp Tiêu, đội trưởng Diệp đó, mọi người thấy không?”
“Thấy thấy”
“Anh ấy chưa từng bị sốt, lúc đội anh ấy sắp rơi khỏi máy bay, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đột nhiên có dị năng.” Lâm Đàm Đàm nói: “Nếu quyết tâm của cậu đủ lớn, có thể thử xem lúc mình lâm vào giây phút sinh tử có thể kích phát ra siêu năng lực hay không.”
Tưởng Trung Ý càng nghe vẻ mặt càng đặc sắc, vậy nếu lúc sinh tử không kích phát được thì sao? Chết thẳng cẳng luôn hả?
Lâm Đàm Đàm nhìn cậu: “Muốn có siêu năng lực thì phải xem vận khí, nhưng bây giờ có một con đường lớn mạnh đang trải trước mặt các cậu, lúc nào cũng chờ các cậu bước lên.”
“Đường gì?” dien/ dan. Le/Quy/don
Lâm Đàm Đàm cười híp mắt: “Đánh zombie!”
Sau đó Lâm Đàm Đàm đưa những người này đi đánh zombie thật.
Sân vận động và khu dạy học của đại học Dương thị cách nhau một chiếc cầu, trên cầu tạm thời chưa có zombie qua lại nhưng bên phía tây của sân vận động, bên ngoài cánh cửa sắt đóng chặt đã có vài con zombie lang thang.
Lâm Đàm Đàm dẫn người đứng cách cửa sắt tập giết zombie.
Dù từ lúc mới bắt đầu mạt thế đến nay, zombie chết trong tay cô cũng chỉ có mấy con nhưng cũng không làm ảnh hưởng việc cô trở thành huấn luyện viên của người
//