Mọi người nghe nói không có hồi âm cũng không ôm mấy hi vọng, xung quanh đây có thể có bao nhiêu người? Zombie dưới lầu càng lúc càng nhiều rồi.
“Hay chúng ta trượt sang tòa đối diện từ chỗ này?” Có người đề nghị.
Nhưng cũng có người lập tức phản đối: “Thứ trên lầu biết bay, vừa rồi nó bay từ bên kia sang đây, sau đó leo một chốc đã lên tới nóc.”
Nếu trong lúc trượt qua thứ kia đột liên lao xuống hoặc có gì trục trặc họ sẽ rơi xuống, vừa đúng vào thi đàn, hình ảnh đẹp đến nỗi không dám nghĩ luôn.
“Mẹ nó, thừa dịp zombie ở dưới chưa nhiều thì hợp sức xông ra thôi!” Có người giận dữ.
Đề nghị này tuy không đáng tin nhưng giờ cũng chỉ còn cách đó, nếu không họ sẽ bị vây chết ở đây.
Nhưng… họ còn chưa hành động thì máy truyền tin bỗng kêu lên, có người nhận cuộc gọi đến, sau đó kích động hô: “Đội trưởng Diệp!”
Mọi người nhìn sang anh ta, anh ta cầm máy truyền tin liên tục gật đầu: “Đúng đúng, ở đây, tình huống của chúng tôi chính là thế đó!”
Anh ta thao thao bất tuyệt kể qua tình huống của họ một lượt, từ lúc họ phát hiện con zombie đến khi nó bắt đầu triệu hồi thi đàn như lên cơn điên, sau đó “vèo” phát bay lên tòa lầu chỗ họ, leo lên sân thượng, cuối cùng còn nói: “Giờ con zombie đó ở đâu? Ài, các người ai biết nó đang ở đâu?”
Người này ban nãy không lên lầu, không rõ tình huống trên đó, những người có mặt trên lầu vội kể cho anh ta, anh ta lại truyền tin vào trong máy.
Những người khác nhìn nhau, có người nghi hoặc hỏi: “Anh ta đang nói chuyện với… vị kia?”
“Tôi nhớ hình như là người của Đại đội Chính Dương, có thể kêu anh ta gọi cho đội trưởng Diệp, cũng chỉ có vị đó thôi.”
“Dạ, vâng.” Người thuộc Đại đội Chính Dương liên tục nói: “Đúng ạ, đang có người đề nghị thừa lúc thi đàn còn chưa quá đông sẽ lao ra.
Được, vâng, dạ.” Anh ta cúp máy, khi đối mặt với mọi người, anh ta bảo: “Đội trưởng Diệp đang ở gần chúng ta, anh ấy muốn đến đây, anh ấy nhờ tôi hỏi mọi người định chuẩn bị phá vòng vây thế nào, lựa chọn ai dẫn đầu, sau khi chọn ra anh ấy sẽ nói chuyện với người đó xem có thể đưa ra phương án nào không, nội ứng ngoại hợp.”
Việc này đã nhắc nhở mọi người, đúng, làm sao để phá vây? Họ không thể năm bè bảy mảng, phải tập trung lực lượng, mà như thế thì nhất định phải chọn ra một người ra lệnh.
Mọi người nhìn nhau, phần lớn bọn họ vì nhiều người sức lớn nên mới cùng nhau tụ tập, không phải quá quen, thậm chí còn có người hoàn toàn chẳng biết nhau, kêu họ chọn ra một thủ lĩnh cũng không phải chuyện dễ, tình hình đang cấp bách.
Thấy mọi người như thế, người của Đại đội Chính Dương lộ ra vẻ mặt như dự liệu, anh ta vô cùng tự hào nói: “Đội trưởng chúng ta còn bảo, nếu mọi người chưa chọn được người chỉ huy thì đừng vội nóng nảy, ổn định, đừng di chuyển xem tình huống phát triển thế nào, vì đội trưởng chúng ta nói là...” Anh ta tạm dừng một lúc, gương mặt toát ra vẻ kính nể, có người sốt ruột giục: “Anh ấy nói gì?”
Người nọ nói: “Anh ấy nói trong lầu không thể nhìn rõ tình huống bên ngoài nên anh ấy sẽ cẩn thận quan sát từ bên ngoài, tìm ra điểm yếu của thi đàn sau đó chúng ta hành động sẽ có lợi hơn.
Mục tiêu của anh ấy là con zombie quỷ dị, mọi người có thể chờ, nếu anh ấy giết được nó thì tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp.
“Cho nên, nếu không có chuyện gì làm hãy giúp anh ấy chú ý hướng đi của con zombie kỳ lạ, đừng để nó chạy mất.”
Mọi người: “…” Bọn họ chỉ nghĩ phá vây, người ta đã nghĩ làm sao để giết con đầu sỏ, giải quyết gốc rễ của vấn đề, không hổ là sự quyết đoán của lãnh tụ.
Nhưng vấn đề là, Diệp Tiêu có phải đối thủ của con zombie kia không? Có thể giết được nó chăng?
Chính lúc này, bọn họ lại nghe thấy trên lầu truyền ra tiếng rít, hơn nữa càng chói tai hơn, sức xuyên thấu cũng mạnh hơn, hiển nhiên con zombie kia đã phẫn nộ rồi.
Nói thật, nếu không tiêu diệt nó thì lúc họ phá vây, đột phá một hướng nó lại chỉ huy một hướng khác vây họ lại? Đó thật sự là chìm trong thi đàn, lên trời không được xuống đất chẳng xong.
Cho nên muốn sống thì phải giết con zombie đó trước.
Người đàn ông trung niên rất có uy tín nói: “Zombie còn trên mái nhà, chúng ta phân tán ra, quan sát bốn phía qua cửa sổ, nếu phát hiện nó rời khỏi mái nhà thì lên tiếng nhắc nhở.”
Bên kia, đang có bốn mươi lăm người đi về hướng này, họ không lái xe, chỉ đi bộ, lặng yên đi đường ban đêm, cố gắng che giấu hơi thở của mình, không phát ra tiếng động, tránh để lũ zombie xung quanh chú ý.
Nhưng họ cũng phát hiện, zombie gần đó vốn không rãnh quan tâm họ, chúng đi về một hướng, không cần đoán cũng biết đây là do con zombie kia triệu tập đến.
Càng tới gần tòa nhà lớn zombie càng nhiều, nhóm người xem càng thêm kinh hãi.
Cuối cùng họ đã đến tòa nhà, dưới lầu zombie đã vây như thủy triều, chúng nó đến nhưng không hành động, tiếng rít trên mái nhà cuối cùng cũng dừng.
Diệp Tiêu trèo lên một tòa nhà bốn tầng, đứng từ trên nhìn xuống, lại nhìn qua tòa nhà bên kia, tòa nhà đó cao mười hai tầng, hoàn toàn không thể nhìn thấy trên sân thượng ra sao.
Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng hỏi: “Anh định đánh nó thật hả?”
“Không giải quyết nó thi đàn sẽ không tan, còn có thể ngày càng đông hơn.” Diệp Tiêu đáp “Hơn nữa con này rất nguy hiểm, giữ nó sống rất nguy hiểm.”
Lâm Đàm Đàm đột nhiên nhớ tới việc Hàn Anh đã đề cập đến, quanh căn cứ thủ đô có không ít zombie cấp 4, tạo thành mối đe dọa lớn đối với thủ đô, muốn trừ bỏ chúng rất khó khăn, có thể phải dùng mạng của rất nhiều người để đổi.
Dù là căn cứ nào, nếu xung quanh đó xuất hiện một con như vậy chẳng phải là tai ương sao?
Bây giờ nó đang ngay trước mắt, trên sân thượng kia chứ không ở trong đại quân, là thời điểm dễ tấn công nó nhát.
Cô và Diệp Tiêu cùng chung suy nghĩ, muốn thừa dịp nó còn trên mái nhà giải quyết luôn cho xong, chờ nó về lại thi đàn sẽ rất khó tiêu diệt.
Vấn đề là… làm sao lên đó? Hay nên nói là, phải đi thế nào để không bị phát hiện?
Con zombie nọ tốc độ rất nhanh, hình như còn có thể bay, tính tình nóng nảy, có trí tuệ nhất định…
Trong tòa nhà, người trong đại đội Chính Dương có liên hệ với Diệp Tiêu thấy anh gọi đến, lập tức nghe máy: “Đội trưởng, con zombie đó vẫn còn trên mái nhà… Anh biết? Anh đến rồi? Vậy sau đó…”
Người đó càng nghe vẻ mặt càng nghiêm túc, sau đó liên tục gật đầu, bàn bạc với người bên ngoài.
Xung quanh anh ta toàn là người của Đại đội Chính Dương ban nãy vừa tụ tập tới.
Trong trường hợp này nên xích lại gần người một nhà thì mới có cảm giác an toàn, những người khác cũng là người quen của người quen, hình thành một đoàn thể nhỏ.
Diệp Tiêu không tìm những người khác mà trực tiếp tìm người của Đại đội Chính Dương hỗ trợ anh hành động.
Bởi vì thứ nhất, người trong Đại đội sẽ không phản đối hay chất vấn về quyết định của anh, độ phối hợp rất cao, giảm đi nhiều công sức.
Thứ hai, kế hoạch của anh không cần quá nhiều người, vài người là đủ.
Bàn bạc xong, vài người thực lực mạnh nhất trong ba mươi mấy người bọn họ đứng lên.
Nhưng người khác nhìn qua: “Các anh định làm gì? Diệp Tiêu nói thế nào? Chúng ta sẽ phá vây từ đâu?”
Người nghe máy nói: “Đội trưởng Diệp của chúng tôi muốn đối phó con zombie kỳ dị phía trên, chuyện khác lát nữa nói sau.
Nói rồi anh ta và những người khác đi lên lầu, thời gian cấp bách, không thể giải thích quá nhiều.
Con zombie kia chẳng biết lúc nào sẽ chạy xuống, dù sao nó đã dừng gào thét rồi.
Bọn họ đi dọc hành lang, để một dị năng giả thổ hệ dời đất ở cửa thoát hiểm đi, sau đó một dị năng giả kim hệ lại chọc một cái lỗ để xem tình huống bên ngoài.
Dưới ánh trăng, con zombie quỷ dị đứng trên sân thượng nhìn xuống, mấy người liếc nhau, bắt đầu đục trên cửa.
Trên sân thượng, con zombie quỷ dị đang nhìn đám con dân của mình bao vây lấy tòa nhà lớn, nó vừa định đưa ra mệnh lệnh kế tiếp thì lối thoát hiểm chợt có tiếng độ.
Có người kêu: “Mày lại đây! Nhào vô đánh tụi tao nè!”
“Mịa, gầy như cây tăm mà sao còn chưa bị gió cuốn đi?”
“Trừng tao đi? Nhìn bố mày đi! Không phải mày giỏi trừng người khác lắm à? Mắt thì như mắt chuột, xấu quá đừng ra ngoài dọa người!”
Con zombie quỷ dị chậm rãi xoay người nhìn cửa thoát hiểm, con người đang nấp sau cánh cửa kêu ngao ngao qua một chiếc lỗ nhỏ.
Mấy người bên trong nhỏ giọng bàn luận: “Như vậy thật sự được chứ?”
“Không biết, không được thì chúng ta chỉ có thể lao ra, dù sao thì phải lôi kéo được sự chú ý của nó.”
“Ê, ê nó quay qua kìa, nó nhìn tôi, tôi cũng thấy nó rồi! Ui, đôi mắt của ông, ông đây sẽ không mơ thấy ác mộng chứ?!”
Đang nói, con zombie kỳ dị vẫn chưa di chuyển, hai con zombie không biết từ chỗ nào nhào lên, may là họ trốn nhanh nếu không đã bị chọc vào mắt rồi.
Mé, quên mất ở đây còn hai con zombie mới sinh.
Hai con zombie mới cào cào trên cánh cửa của lối thoát hiểm, móng tay đen như bụi còn thò vào trong cái lỗ nhỏ họ đục ra.
“Mẹ nó, mau, giết chúng nó! Chắn tầm mắt rồi, không nhìn thấy con kia nữa!”
Giết chúng nó rất dễ, đại khái là do mới thành zombie, trí tuệ thấp, vừa đưa đầu đến gần đã bị dị năng giả kim hệ chớp lấy thời cơ dùng kim thứ đâm hai phát, thủng đầu.
Hai con zombie ngã xuống.
Bọn họ lại thấy được con zombie quỷ dị, vừa rồi còn xém giật mình, không biết nó đến gần từ lúc nào, đứng cách mấy mét nhìn chằm chằm bọn họ.
Mấy người sau cửa nghẹn họng: “…”
Xong rồi, toang rồi, muốn mù luôn rồi, pha này mơ thấy ác mộng nhất định sẽ rất thảm thiết!
Dù sao cũng đã chọc tức nó, mịa! Còn chiêu nào khác không! Bày đặt nhìn chăm chăm, tưởng mình là dao laser hay gì? Có thể dùng ánh mắt giết người?
Mấy người vừa bực, vừa tức bị ánh mắt kia nhìn một hồi càng hồi hộp lại càng chửi ghê hơn.
Một người trốn sau lưng họ, ở chỗ con zombie kia tuyệt đối nhìn không thấy, che máy truyền tin trong tay: “Đội trưởng, nó bị chúng tôi dẫn đến đây rồi, đang ở đối diện chúng tôi.”
Bên dưới, Diệp Tiêu không ngờ phương pháp này thật sự hiệu quả, anh nói: “Đã biết, các anh tiếp tục.”
Anh đứng lên, nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh đi đây.”
Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn lên sân thượng cao cao, Lâm Đàm Đàm đột nhiên giữ chặt tay anh, nhìn anh một cách vô cùng nghiêm cẩn: “Nếu anh không cẩn thận bị thương cũng đừng hoảng hốt, còn có em, em là dưa leo siêu cấp á.”
Diệp Tiêu cười, cũng nghiêm túc đáp lời: “Để em không biến thành dưa leo siêu cấp thêm lần nữa, anh sẽ không để mình bị thương.”
Lâm Đàm Đàm nhìn vào mắt anh, xác định anh hiểu rõ ý cô mới buông tay: “Cẩn thận một chút.”
Sau đó cô nâng tay, một dải sáng xanh to lớn phóng ra như dây thừng, im lặng cuốn lấy vòi nước ngay cạnh sân thượng của tòa nhà lớn.
Diệp Tiêu bắt lấy chùm sáng, ấm áp mềm mại như thật sự bắt được một sợi dây, xúc cảm có hơi kỳ quái, đồng thời trên người anh cũng bắt đầu tản ra từng dòng khí khó hiểu khiến thân thể anh nhẹ bay lên, nương theo sợi “dây thừng” bay về phía mái nhà phía trước.
Tốc độ của anh rấ anh, dù mượn sức của dây thừng nhưng thân thể lại nhẹ bay một cách bất thường cho nên thay vì nói là mượn sức chẳng bằng nói đây là lần đầu tiên bay thử, chưa thuần thục, khó có thể điều khiển phương hướng nên mới dựa vào dây thừng để không bị lệch hướng mà thôi.
Anh im lặng bay từ độ cao ở lầu 4 lên mái nhà ở lầu 12 trong chỉ 10 giây, bấu víu lấy mái nhà, linh hoạt chuyển người leo lên như một con vượn.
Khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Đàm Đàm thu lại sợi dây màu lục do dị năng của mình tạo thành, lập tức lấy một viên mộc hệ tinh hạch ra để hấp thu, đồng thời nhìn chăm chú chờ động tĩnh phía trên..