Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Diệp Tiêu cúi đầu, thấy được động tác của Lâm Đàm Đàm, lại nhìn vẻ hoảng hốt trên mặt cô, ánh mắt anh trầm xuống, ôm chặt cô hơn, thấp giọng hỏi: “Em nhìn thấy nó à?”
Lâm Đàm Đàm: “Gì cơ?”
“Vừa rồi lúc cái đầu của nó bay xuống, anh nhìn thấy vẻ mặt của em không đúng lắm, hình như nó đối mặt với em, em nhìn thẳng vào ánh mắt nó đúng không?”
Lâm Đàm Đàm nâng chuột đồng nhỏ nóng hầm hập trong tay, im lặng một hồi lại gật đầu: “Dạ.”
Diệp Tiêu lại siết chặt bả vai của cô một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Không sao, lúc trước không phải tình trạng của em nhẹ hơn họ sao?”
Lâm Đàm Đàm gật đầu, trong lòng lại nặng nề hơn, cô cảm thấy bệnh trạng của mình vốn dĩ nhẹ là do khoảng cách quá xa, mà vừa rồi cô đối mặt với nó cách cự ly không quá mười mét.
Cô thở hắt ra, cười: “Nó cũng đã chết rồi, em không tin mình lại bị một con zombie đã chết cầm chân mãi.

Đúng rồi, thứ nó để lại cho anh này.”
Cô đưa viên tinh hạch hệ phong tuyệt đẹp cho Diệp Tiêu, anh nhận lấy, thật khó tưởng tượng một con zombie xấu xí lại có thể có viên tinh hạch xinh đẹp thế này trong đầu.
Lâm Đàm Đàm thấp giọng nói: “Con này chắc là zombie song hệ, một cái hệ phong, một dị năng làm cho người ta mơ thấy ác mộng.


Em cho rằng cái dị năng thứ hai của nó mạnh hơn một chút nhưng nhìn tinh hạch của nó, dị năng chính vẫn là hệ phong.”
Nghĩ một lúc cô còn nói: “Nhiều zombie chết như vậy lại không nhặt được tinh hạch về, tiếc ghê, sau khi giải quyết thi triều xong chắc chắn nhặt tinh hạch sót lại sẽ thành một nghề phổ biến, đến lúc đó em cũng ra ngoài tìm xác zombie để lấy tinh hạch.”
Tinh hạch trong đầu zombie dù sau khi nó “chết” không bị lấy đi ngay cũng không thể biến mất, bọn họ không chiếm lợi sẽ có người khác chiếm, có khi còn bị động thực vật biến dị tranh cướp, khác gì tự tạo ra kẻ thù.

Lâm Đàm Đàm nghĩ tới mấy chục vạn zombie táng thân trong biển lửa mà thấy đau lòng.
Biết cô đang nói sang chuyện khác Diệp Tiêu cũng phối hợp với cô, cười bảo: “Em còn thiếu tinh hạch à?”
“Em đâu thể cứ đưa tay xin anh và Bạch Trừng mãi được, em sử dụng tinh hạch hao lắm.”
Càng nghĩ càng thấy mình cần phải thu hoạch những tinh hạch bị bỏ phế kia, đến lúc đó phải phái hết mấy nhóc thuộc hạ ra cho chúng hỗ trợ thu gom.
Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Vậy em phải đưa cả nhóc con này theo nhé, không thì chẳng chứa nổi đâu.” Anh chọc chọc chuột đồng nhỏ: “Không gian của nó lớn cỡ nào rồi?”
“Gần đây có to hơn một xíu, khoảng hai mét khối nhỉ?”
Hai người cứ thế nhỏ giọng trò chuyện, những người khác cũng đang thấp giọng trò chuyện với nhau, có rất nhiều người không ngủ, nhất là những người bị trúng chiêu, họ hoàn toàn không dám ngủ, dựa vào nói chuyện để dời sự chú ý của mình, xua đi sự bối rối và kích động.
Nhưng đêm càng lúc càng tối, trong siêu thị im ắng , Lâm Đàm Đàm cũng bắt đầu gà gật, Diệp Tiêu đau lòng nhìn cô: “Hay em ngủ xíu đi.”
Lâm Đàm Đàm lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu, dụi dụi mắt, nhìn một đám người trong bóng đêm, giọng hơi khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ mười lăm.”
Lâm Đàm Đàm mệt mỏi à một tiếng, cố gắng cả buổi mới qua nửa đêm, cô cảm thấy đã qua lâu lắm rồi mà.
Cô vươn chân, cử động bả vai, cảm thấy mệt nhừ, cứ ngồi chờ như vậy thật gian nan, cô nhìn bóng tối, ỉu xìu: “Em không muốn ngủ.”
Diệp Tiêu cau mày: “Nhưng em cứ không ngủ mãi sao được?” Gần đây cô không được nghỉ ngơi thoải mái, lúc nãy mệt mỏi đến vậy.
Lâm Đàm Đàm nói: “Chắc là còn chưa đủ mệt, chừng nào không chịu nổi nữa em sẽ ngủ.” Cô ngáp một cái: “Ầy, chán quá.”
Diệp Tiêu im lặng một lát rồi kéo cô đứng lên: “Theo anh.”
Lâm Đàm Đàm tò mò theo anh, hai người lặng lẽ rời khỏi siêu thị từ cửa sau.

Siêu thị này nằm ở lầu ba của khu thương mại, ra khỏi cửa sau không xa chính là cầu thang, Diệp Tiêu mở đèn pin, dẫn cô đi lên cầu thang.
Trong hành lang có vết máu loang lổ, đều là những vết máu đã cũ, mùi cũng nhạt đi nhiều, chỉ là nhìn có hơi kinh khủng, mặt đất cũng toàn những thứ bỏ đi.

Lên đến sân thượng, gió đêm thổi tới làm Lâm Đàm Đàm tỉnh táo hơn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng chênh chếch, vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời tối đen, mây đen không biết đã tản đi từ lúc nào, những ngôi sao vô cùng lộng lẫy sáng mời liên tục nhấp nháy.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng rống của zombie hay thi thoảng có một hai tiếng nổ mạnh và ánh sáng của lửa, đó hẳn là những con zombie giẫm phải bẫy.
Lâm Đàm Đàm: “Chúng ta lên đây làm gì?”
Diệp Tiêu nói: “Lúc trước khi anh không ngủ được hoặc không thẻ bình tĩnh thường sẽ đi tập luyện, tập mệt rồi thì ngủ, không biết có hữu hiệu với em hay không.”
Lâm Đàm Đàm nhất thời nóng lòng muốn thử: “Tập luyện gì cơ?” Có phải là đánh nhau kịch liệt, sôi trào nhiệt huyết hay không?
Diệp Tiêu cười.
Lát sau, Lâm Đàm nằm trên một miếng đệm lót ở rìa sân thượng, tay cầm một cây súng ngắm thật dài, dùng tay mở kính nhìn ban đêm, nhắm xuống zombie trên đường.
Con zombie bên dưới đã bị Diệp Tiêu dùng dị năng giữ lại, một con zombie đang đi bộ trong buổi tối tốt lành bỗng dưng trở thành một cái bia tĩnh.
Dù là bia tĩnh cũng không dễ bắn trúng.
Lâm Đàm Đàm đặt tay trên cò súng, nhẹ nhàng ấn vào, “Phốc” một tiếng, một viên đạn nhỏ rời nòng súng, băng qua khoảng cách hơn trăm mét, bắn xuống một chỗ cách con zombie kia khoảng hai, ba mét.
Cô nhíu mày, bị súng giật lại run cả vai, nhắm thêm lần nữa, lại bắn thêm một phát, lần này viên đạn sượt qua đỉnh đầu zombie, bắn xuống đất.
Diệp Tiêu nói: “Đừng vội, cứ từ từ, điều chỉnh hô hấp, đừng phân tâm.”
Lâm Đàm Đàm bình tâm tĩnh khí, nhắm một lúc lâu...!sau đó cuối cùng cũng bắn trúng...!bụng zombie.
Ừm, cũng có tiến bộ rồi mà.

Tiếp đó một phát trúng vai, cuối cùng cũng bắn được một phát ngay đầu.
Cô lau mồ hôi trên trán: “Thật là, em dùng dị năng có thể ngắm rất chuẩn, còn súng thì...!“ Cô nhìn cây súng ngắm màu đen khí phách...!mấy loại súng này cô không khống chế tốt.
Diệp Tiêu nói: “Nữa không?”
“Tiếp!”
Sau đó Diệp Tiêu lại chọn một con mới, lần này khoảng cách có hơi xa, Lâm Đàm Đàm vẫn phải bắn mấy phát mới trúng.
Cự ly cứ thế xa dần.
Từ sân thương nhìn xuống, zombie đầy đường, đạn cũng đầy đất, bây giờ đạn rất quý giá, có thể đem súng ra tập bắn thế này toàn là nhà giàu.
Tập bắn hơn hai tiếng, mãi đến khi giết sạch zombie ở xung quanh, tạm thời không có con mới xuất hiện Lâm Đàm Đàm mới dừng bắn, sau đó cô phát hiện người mình rất ê ẩm, đầu óc cũng nặng nề hẳn.

Đây là phản ứng sau khi tập trung cao độ, cô liên tục ngáp, tinh thần chìm vào trạng thái mệt nhọc.
Cô mệt đến mức quên luôn việc chống cự lại cơn buồn ngủ, thầm nghĩ nếu có cái giường sẽ nằm xuống ngủ luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận