Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, bóng in trên đất dần ngắn đi Lâm Đàm Đàm mởi tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, cúi đầu đã thấy mình ghé lên người Diệp Tiêu, là cái kiểu gần như nằm sấp trên người anh, dán sát vào nhau.
Những chuyện đã xảy ra hôm qua lướt qua trong đầu, cô ngồi dậy, Diệp Tiêu cũng mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau một lát, Lâm Đàm Đàm đã đỏ mặt trước: “Em...!em ngủ đè lên anh à?”
Diệp Tiêu cười, từ từ ngồi dậy: “Em đỡ hơn chưa?”
“Dạ? À, đỡ nhiều rồi, em ngủ bao lâu rồi?”
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ: “Từ lúc bốn giờ đến giờ, hơn bốn tiếng rồi.”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô được ngủ lâu như vậy sau một khoảng thời gian dài.


Chớp mắt vài cái, đôi mắt hơi khô, đây là do khóc nhiều, cổ họng khản đau, cũng là do đã khóc và kêu to lúc đang nằm mơ.

Da mặt cũng cảm thấy khô sáp, cũng do nước mắt khô đi làm căng da.
Cô vội vàng xoa mặt, nhìn Diệp Tiêu với vẻ mặt không vui: “Vậy...!Hôm qua em mơ thấy ác mộng, chắc là rất đáng sợ nhỉ?”
Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Làm anh lo lắm, bây giờ còn sợ không?”
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, lắc đầu, bây giờ cô đã tỉnh táo, ngủ được một giấc tinh thần cũng tốt hơn, ảnh hưởng gây nhiễu loạn thần trí trong giấc mơ cũng yếu đi nhiều.
Giống như một người sợ quỷ, sợ trời tối nếu sống một mình ban đêm có khi không dám đi vệ sinh, nhưng ban ngày lại không sợ gì cả.
Cô cảm thấy tình trạng của mình cũng tương tự, nhưng khi mơ hồ nhớ lại cảnh trong mơ, trái tim vẫn thắt lại, giấc mơ kia thật đáng sợ vì nó quá chân thật, đánh thẳng vào những điều cô lo sợ nhất.

Bây giờ cô còn không nhịn được hoài nghi, đó là mơ sao?
Nếu lại mơ thấy cơn ác mộng đó thêm lần nữa, cô có chịu nổi không?
Đáp án về cơ bản là KHÔNG.
Trong lòng cô vẫn thấy hơi hậm hực.
“Giờ em đỡ nhiều rồi, nhưng quả thật bị nghiêm trọng hơn trước.

Lúc trước em cũng chỉ mơ một giấc mơ, còn biết mình đang ở trong mơ, có thể tự tỉnh dậy nhưng lần này cứ như mơ liền mấy giấc, em không được tỉnh táo, dù sao cũng không chỉ mơ một giấc mơ, vốn không ý thức được mình đang nằm mơ.”
Diệp Tiêu thầm nghĩ, anh gọi tên em, tạt nước cũng không được.


Nhưng anh không nói ra, tránh cô bị áp lực.
Anh nói: “Lúc này vẫn ổn là được rồi, không phải em nói bình thường phải giữ tâm trạng tốt sao? Trời sáng rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chờ những người có cùng bệnh trạng quay về căn cứ, tập trung họ lại quan sát thử xem có quy luật gì không.”
Anh an ủi: “Lần đầu tiên em ngủ, ngủ nửa tiếng đã mơ thấy ác mộng, lần thứ hai lại ngủ suốt bốn, năm tiếng mà không sao, chắc là có quy luật đấy.”
Lâm Đàm Đàm cũng cho là thế, gương mặt nhỏ ảm đạm cũng sáng lên: “Có lý, nghĩ nhiều vô ích, náo lọa một hồi em cũng nhân họa được phúc, ngủ được một giấc ngon lành, ngủ bù cho những đợt trước cũng đủ cho em chịu được mấy hôm.”
Khóe môi Diệp Tiêu hạ xuống: “Ừm...!cũng đúng.”
Lâm Đàm Đàm đứng lên: “Vậy chúng ta đi thôi, tiếp theo anh định làm gì?” Nói rồi đột nhiên cô lại hỏi: “Cả đêm qua anh không ngủ à?”
“Anh không sao, không ảnh hưởng.”
Lâm Đàm Đàm: Phải ha, bàn về thức đêm thì cô không theo kịp anh, mấy đêm không ngủ vẫn tinh thần sáng láng.
Cô cẩn thận nhìn xem, xác định anh không nói dối mới hỏi tiếp: “Thế chúng ta làm gì tiếp theo?”
Diệp Tiêu: “Em có muốn về không?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu.
“Vậy giết thêm chút zombie nữa đi.”

Lâm Đàm Đàm gật đầu: “Được đó.”
Sau đó hai người bắt đầu hành động, gặp phải zombie nếu số lượng ít thì thẳng tay tiêu diệt, số lượng lớn thì co giò chạy trốn, sau đó leo lên chỗ cao tiếp tục giết.

Hai người đều có khả năng tấn công tầm xa, dị năng như dùng không hết, có thể nói là đại nạn của zombie.
Nếu không có nguy hiểm, trên đất lại có đầy thi thể zombie, Lâm Đàm Đàm sẽ lại bắt đầu cạy tinh hạch.
Cô dùng dị năng kim hệ bổ đầu zombie, sau đó dùng cây kẹp gắp lửa thật dài mà Diệp Tiêu tìm được cho cô để gắp tinh hạch ra, dùng nước rửa, xong lại dùng lửa đốt, làm sạch sẽ rồi mới cho vào túi.
Lúc cô làm việc này vẫn không nén được muốn nhìn Diệp Tiêu, phát hiện anh ở trong phạm vi tầm mắt mới tiếp tục làm việc của mình, một khi không thấy anh sẽ sợ hãi, sau đó vội dừng động tác để tìm anh.
Diệp Tiêu cũng nhận thấy sự bất an của cô nên luôn giữ một khoảng cách nhất định, hoặc tiếp xúc tay chân nhiều một chút.
Qua một thời gian dài, Lâm Đàm Đàm mới dần bình tĩnh lại, ảnh hưởng của cơn ác mộng với cô ngày càng nhỏ, cô lại trở nên vui vẻ, bận rộn đến quên thời gian, thanh lý sạch cả một con đường toàn zombie rồi nhờ Diệp Tiêu cuốn thi thể sang một bên để cô phóng hỏa đốt đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận