Chứng kiến màn bi kịch diễn ra, tâm trạng Lâm Đàm Đàm nặng nề hẳn.
Yên ổn được một lúc, đột nhiên một cô gái làm khó một bà lão đang ngơ ngẩn: “Có phải bà cũng bị cắn rồi không? Bà là bà nội của con bé đó nhỉ!”
Lâm Đàm Đàm lập tức nhìn về phía bà lão kia, những người khác cũng vội vàng tránh xa bà. Bà lão vội nói: “Tôi không phải bà nội nó, tôi chỉ là hàng xóm thôi, tôi chưa bị cắn!”
“Vậy bà biết cô bé đó bị biến thành zombie đúng không? Vừa rồi tôi thấy bà đứng chung chỗ với họ, còn thì thầm to nhỏ. Ông ta cầu xin bà cái gì?”
“Không phải không phải, cậu ta chỉ xin tôi đừng nói ra chuyện con gái cậu ta bị sốt thôi.”
“Sốt? Đứa bé kia bị sốt?”
“Phát sốt sẽ thật sự biến thành zombie!”
Vừa rồi Lâm Đàm Đàm đã nói, người bị sốt có thể sẽ bị biến thành zombie. Thế nhưng vẫn có người không tin, bây giờ sự thật bày ra trước mắt, không ai dám không tin nữa, lập tức cảnh giác những người xung quanh, sợ lại có người giấu việc phát sốt.
Người A hỏi: “Ê, sao tay nóng vậy? Có sốt không đó?”
Người B hỏi: “Sao mặt hồng thế? Nhiệt độ cơ thể bất thường hả?”
Lâm Đàm Đàm kêu Tưởng Trung Ý khiêng thi thể đi, nhìn đám người bắt đầu rối loạn, cô nhíu mày, cao giọng nói: “Thôi được rồi, đừng ồn nữa. Một lát sau chúng ta sẽ cùng rút lui, mọi người canh chừng lẫn nhau. Đừng đánh nhau, trên đường vẫn còn zombie đó.”
Cô lại chầm chậm nói: “Thế này đi, mọi người tự chia tổ, mỗi tổ tự kiểm tra thành viên tổ mình có phát sốt có phát sốt hay không, trên người có vết thương hay không, sau đó cho sinh viên đến kiểm tra. Đồng thời, thành viên trong tổ lúc nào cũng phải chú ý trạng thái của nhau, phát hiện tổ viên bất thường, phải báo ngay.”
Cách này chỉ là biện pháp tạm thời, mọi người tự giám sát tổ mình, ai cũng có tính toán riêng với những người trong tổ nên có thể tạm yên tâm, mỗi tổ lại cử ra một người đại diện, càng dễ quản lý.
Mọi người bắt đầu tự tìm tổ viên thuận mắt, không níu kéo bà lão kia nữa. Lâm Đàm Đàm còn định nói thêm gì đó nhưng vẫn không nói ra lời. Lẽ thường ở đời thì có gì để nói nữa đâu?
Một trận rối loạn bị vài câu nói của Lâm Đàm Đàm áp xuống, đương nhiên sẽ có người đỏ mắt: “Hừ, đúng là thần khí, ở đâu chui ra một con bé tự xem mình là lãnh đạo…”
Mai Bách Sinh vừa khéo đi ngang qua đó, nghe được câu nói khinh miệt chua chát của gã, anh giận, bước nhanh tới, xách cổ gã lên: “Thằng nhóc, mày lầm bầm gì đó! Thái Thành Lương?”
Thì ra người này không phải ai khác, chính là mục tiêu cứu viện của bọn họ- Thái Thành Lương. Gã tự xưng là cháu ngoại của một nhân vật cấp lãnh đạo ở thủ đô, lại được bạn học nịnh nọt một ngày nên gã cho rằng bản thân có địa vị rất cao. Nhưng khi Diệp Tiêu đến, anh không cho gã chút mặt mũi nào, đẩy gã sang một bên thì thôi đi, còn giao vị trí quản lý chỗ này cho một con nhỏ không biết lai lịch gì, gã đã sớm bực bội trong lòng.
Gã và mấy tên bạn học “cùng chung chí hướng” nói không ít câu ghen ăn tức ở, nói xấu sau lưng người ta, lại không ngờ bị bắt ngay tại trận.
Thái Thành Lương bị Mai Bách Sinh túm áo, hai chân rời khỏi mặt đất, gã sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Anh anh anh làm gì đó? Tôi có nói gì đâu!”
Mai Bách Sinh cười nhạo: “Tưởng ai! Hóa ra là thằng công tử bột! Cậu thành thật nghe lời cho tôi, đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi chẳng quan tâm cậu là cháu ngoại của ai đâu. Tôi sẽ giết cậu đấy!”
Mai Bách Sinh dùng động tác cắt cổ để uy hiếp gã, anh khinh thường mấy thằng oắt vô tích sự, chỉ biết ỷ vào trưởng bối chống lưng như gã. Họ cứu gã, gã không một lời cảm ơn, há mồm ngậm mồm đều muốn họ đưa gã đến chỗ an toàn, không biết điều gì cả.
Lâm Đàm Đàm thấy bên này có tranh chấp, cô đến hỏi: “Sao vậy?”
“À, đâu có gì đâu.” Mai Bách Sinh thả Thái Thành Lương, còn thuận thế đẩy một cái khiến Thái Thành Lương lảo đảo lùi về sau hai bước, gã té đập mông xuống đất, đau đớn gào thét như thể dập mông luôn rồi.
Mai Bách Sinh ngạc nhiên, càng khinh thường gã, đứng mà còn đứng không vững, anh chưa dùng sức đấy.
Lâm Đàm Đàm trộm nhìn Thái Thành Lương, hình như mục tiêu cứu viện tên là Thái Thành Lương. Trong lịch sử chỉ ghi “một nhân vật quan trọng”, không viết tên, bây giờ xem ra cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì cả.
Cô nói với Mai Bách Sinh: “Chỗ này đã có em lo, anh đi tìm Diệp Tiêu đi, anh ấy cần anh hơn.”
Mai Bách Sinh nhìn đám người, anh không am hiểu việc quản lý người khác, ở đây chỉ có thể lấy vũ lực ra uy hiếp, nhưng mà về mặt uy hiếp thì Lâm Đàm Đàm còn làm tốt hơn cả anh. Bây giờ, anh cảm thấy thật sự phục cô, nếu vừa rồi không có cô, anh không biết phải xử lý ra sao, nhức cả đầu: “Anh đi đây, cảm ơn em nhé, sau này anh sẽ hậu tạ đàng hoàng.”
“Không có gì đâu, anh đi đi, chú ý an toàn.”
Nhìn Mai Bách Sinh đi xa, còn lấy cho mình một chiếc xe, Lâm Đàm Đàm quay lại nhìn Thái Thành Lương. Gã đã đứng lên, đứng chung với mấy nam sinh, cúi đầu, không dám ho he. Lâm Đàm Đàm biết gã không phục mình, hình như gã cảm thấy gã mới xứng với chức quản lý, dù thế nào cũng không tới phiên mấy đứa sinh viên tầm thường như Lý Thanh và Phùng Tuyết Mân đứng ra sai khiến.
Với những người như gã, Lâm Đàm Đàm thấy thật chướng mắt, nhưng dù sao gã cũng là người có lai lịch, cô không nên nhiều lời thì tốt hơn, gã đừng gây sự là được.
Lâm Đàm Đàm xoay người vội vàng rời đi.
Thái Thành Lương ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô, ánh mắt đầy vẻ thâm trầm, gã lại nhìn theo hướng Mai Bách Sinh rời đi, trong mắt chứa đầy vẻ ngoan độc.
“Chị, lại đây xem nè.” Tưởng Trung Ý đột nhiên phấn khởi lôi kéo Lâm Đàm Đàm, dâng lên một thứ như hiến vật quý.
Thằng nhóc này nha, kêu chị ngọt xớt, không hề thấy ngượng khi một kẻ đô con 23 tuổi như mình kêu một cô gái 20 tuổi là chị.
Vừa rồi cậu ta cũng thấy được, Lâm Đàm Đàm mạnh hơn mình. Nhiều người muốn đến gần cô mà lại không có cơ hội, bản thân cậu ta có cơ hội đó, không cố gắng nắm bắt thì thật có lỗi với vận may của mình.
Vật quý mà cậu mang đến thì ra là tinh hạch: “Em lấy trong đầu cô bé kia ra đó.”
Lúc trước Lâm Đàm Đàm đã cho họ đào tinh hạch trong đầu zombie, mới đầu cậu cảm thấy không quen, nhưng sau một giờ đã cực kỳ thành thạo, còn có thể phân biệt tinh hạch tốt hay xấu: “Viên này màu đậm, ánh sáng phát ra cũng mạnh hơn, mà tốc độ của zombie phong hệ thường rất nhanh, khó trách động tác của cô bé kia lại nhanh đến vậy.”
Zombie mạnh, người đàn ông kia lại gầy yếu, đó là nguyên nhân khiến người đàn ông kia thi hóa nhanh đến vậy.
Con người
//