Nghe nói những người đó có dị năng, Lâm Đàm Đàm cũng vui lây. Có dị năng rất tốt nha, chiến lực mạnh nhất trong mạt thế chính là dị năng giả, phe ai có nhiều dị năng giả hơn thì người đó có thể xưng bá. Vì thế, ăn cơm xong cô phải đến gặp họ.
Khu chung cư này tên là Thiên Hòa Gia Viên, có tổng cộng bốn khu vực. Bọn họ ở trong một khu vực có tên là Nam Viên. Ở đây có một tòa nhà 11 tầng ngay ngắn, tòa nhà nào cũng rất cao nhưng số người vào ở không nhiều.
Hôm qua Bạch Trừng đã cho người xử lý zombie lang thang trong Nam Viên, sau đó khóa cửa lớn của nững tòa nhà khác lại, tập trung tinh thần dọn dẹp trong tòa nhà số 1 và tòa nhà số 2. Hai tòa này đều là những tòa nhà lớn, mỗi tầng có 8 nhà ở, bây giờ cơ bản cũng đã ở đến tầng 8. Ngày hôm qua đã có 700 người chuyển từ tòa nhà công sở sang đây.
Những người phát sốt này có một số người vẫn còn người thân bên cạnh, có dị năng rồi liền ở cùng với người thân, chỉ còn 9 người chưa thức tỉnh dị năng vẫn bị cách ly. Ngay tầng này có nhà 304, 305, 306, mỗi người một nhà.
Lâm Đàm Đàm đến thăm họ, phát hiện trạng thái của mỗi người cũng không tệ, chỉ có hai người vẫn đang sốt. Người còn lại đã sắp hết sốt rồi, chỉ là thân thể có hơi uể oải, sẽ thức tỉnh dị năng nhanh thôi.
Xem ra lúc trước cô giúp họ điều tiết năng lượng có hiệu quả rồi.
Một nữ sinh hơi tròn tròn với gương mặt trẻ con hỏi: “Chị Lâm ơi, em đã qua giai đoạn nguy hiểm chưa chị?” Từ khi nữ sinh này biết bị sốt có thể biến thành zombie đã suýt tự hù chết mình, lo lắng đề phòng 2, 3 ngày, hôm nay mới tỉnh. Ồ? Hết sốt rồi? Quả thật giống như nhặt về một mạng.
Lâm Đàm Đàm gật đầu: “Chắc là vậy.” Trước mặt người ngoài cô sẽ không biểu hiện sự chắc chắn, giống như cái gì cũng biết như khi ở chung với đám người Diệp Tiêu.
Cô đã nghĩ kỹ, bên ngoài cô chỉ cần giả bộ như bởi vì thức tỉnh dị năng sớm nên nhanh chóng mạnh lên, còn có được hai hệ nên thiên phú cao, kinh nghiệm nhiều là được.
Hơn nữa, phòng nghiên cứu dưới tầng hầm của tòa nhà công sở bây giờ đã có thể liên hệ với viện khoa học bên thủ đô, nghe nói viện khoa học cũng đang tích cực nghiên cứu tinh hạch, dị năng và zombie. Bên kia nhiều thiết bị, nhiều chuyên gia, khẳng định sẽ làm ra được chút thành quả. Đến lúc đó, cô có thể lấp liếm bằng cách nói những thứ mình biết là do tiếp xúc với trung tâm tin tức sớm hơn những người khác.
Tuy Lâm Đàm Đàm không khẳng định nhưng nữ sinh tròn tròn với gương mặt trẻ con vẫn rất vui vẻ, giống như được uống Định Tâm Hoàn (thuốc an thần), vẻ mặt lo lắng không yên biến đâu mất.
Một lát sau, bốn người đã thức tỉnh dị năng cũng lục tục đến đây, biết Lâm Đàm Đàm đang đi thăm những người bị cách ly, sao họ có thể ngồi yên được?
Chưa kể, những người này luôn cảm thấy Lâm Đàm Đàm rất khác biệt. Lúc ở sân vận động, là Lâm Đàm Đàm canh giữ, Diệp Tiêu từ đầu đến cuối chỉ lộ mặt vài lần, nói mấy câu. Sau lần rút lui rối loạn đến thành Tây bên này, bọn họ bị nhốt trong phòng làm việc, nghe bên ngoài nói lãnh đạo không có mặt, chỉ có một ông lão miễn cưỡng quản lý mọi việc, nhiều người như vậy, khiến tòa nhà công sở chen lấn đến mức không thể xoay người nổi, ầm ĩ khắp nơi.
Đến ngày thứ hai, khi đám người Bạch Trừng trở về từ khu đại học cũng có tới gặp họ một lúc nhưng lại không nói gì thêm. Ngày hôm qua, bọn họ lục tục thức tỉnh dị năng, họ cảm thấy cứ mơ mơ hồ hồ, Bạch Trừng không còn cách nào khác, cũng không rãnh để chỉ bảo bọn họ làm gì, chỉ qua hỏi một câu, bọn họ đành ngóng trông Lâm Đàm Đàm nhanh chóng trở về.
Bọn họ không quên Lâm Đàm Đàm là người đầu tiên nói bị sốt phải cách ly, bị sốt phải bổ sung nhiều năng lượng, còn dùng năng lượng của cô đảo qua thân thể của họ một lần. Tuy họ không biết làm vậy để làm gì, tóm lại khi dị năng của cô đảo qua người họ, họ đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ai cũng cảm thấy như vậy, đó chắc chắn không phải là ảo giác.
Hơn nữa, ai cũng biết dị năng của Lâm Đàm Đàm rất mạnh. Vì thế, trong mắt những người ở đây, cô là hình tượng đáng tin cậy, hiểu biết về dị năng, có thể trợ giúp bọn họ.
Lâm Đàm Đàm không biết suy nghĩ của những người này. Cô nhìn bốn người như măng mới mọc từ dưới đất lên, mong bọn họ nhanh chóng sinh trưởng, mạnh mẽ, cao ngất để cô có thể chặt đi xây nhà tre.
Đối diện với những gương mặt đầy vẻ tò mò, cô ho một tiếng: “Như vầy đi, tôi cũng không hiểu biết gì nhiều nhưng có kinh nghiệm hơn mọi người một ít. Mọi người biểu diễn năng lực của mình cho tôi xem, tôi giúp mọi xem thử.”
Cô nói chuyện vô cùng khiêm tốn, bốn người lại hết sức kích động. Họ nhìn nhau, xem ra trước khi đến đây họ có trao đổi riêng với nhau. Lúc này, một người phụ nữ gần ba mươi, trên người có khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ đẩy mắt kính, nói: “Vậy tôi sẽ biểu diễn trước.”
Người này tên là Phàn Phương, trước mạt thế có
//