Bọn họ đã sớm muốn giết thằng khốn Thái Thành Lương kia rồi. Nhưng thằng nhóc đó cũng khôn lắm. Sau khi hắn ám hại Mai Bách Sinh, lại thấy đám người Bạch Trừng vội vàng rời đi vào ngày đó thì lòng hắn càng sợ hãi. Thế là hắn đã gọi cho ông ngoại hắn ở thủ đô, kể lại mọi chuyện. Hắn kể như thể mình rất vô tội, cực kỳ ấm ức, cứ như hắn không phải cái đứa chủ mưu hại người, mà “giống như”, “hình như”, “có thể” là Mai Bách Sinh đã cọ phải thứ gì đó trên người của zombie. Hắn rất sợ mình bị đám người Diệp Tiêu và Bạch Trừng trả thù.
Ông ngoại của hắn là một nhân vật cấp cao tương đối có thân phận, quan trọng nhất là còn chưa về hưu, trước mạt thế vốn đã có tiếng nói chứ đừng nói gì tới sau mạt thế. Ông ta lập tức khuyên cháu ngoại mình cứ an tâm, sau đó chờ hôm sau, khi đám Bạch Trừng trở về định tìm Thái Thành Lương tính sổ thì ông ngoại Trần đã gọi tới.
Ông ta vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ họ. Tóm lại chỉ có một ý: Muốn họ đưa Thái Thành Lương về thủ đô.
Nếu chỉ vậy, vấn đề cũng không lớn. Chức vị, tương lai sau này cũng chẳng ai để ý. Nhưng ông ta lại tỏ ý bây giờ khắp cả nước đâu đâu cũng cần cứu trợ, quân đội thì cũng chỉ có nhiêu đó, còn nhắc Dương thị chỉ là một cái thành thị nhỏ.
Ý ông ta là gì đây?
Bạch Trừng cảm thấy thật nực cười, nhưng quả thật không thể thẳng tay làm thịt cái thằng nhóc con họ Thái được.
Giáo sư Trịnh cười gượng gạo: “Việc này sao được chứ. Đây là một thành phố đó, có tới 2 triệu dân, sao có thể không đến được chứ, lão Trần cũng không có quyền lực lớn đến vậy. Nhưng… có thể sẽ đến trễ vài ngày.”
Khắp cả nước có rất nhiều thành phố như thế này, xếp Dương thị vào nhóm cuối, ai có thể nói gì? Người ta có thể đưa ra hàng chục lý do.
Đến lúc đó, dân số bên này tổn thất thảm trọng cỡ nào thì cũng hết cách, tai họa toàn cầu, có chỗ nào không có hàng loạt người chết đâu?
“Cái này mà nói là quyền lực không lớn à?” Lúc này, Diệp Tiêu mở miệng: “Lấy cả một thành phố để uy hiếp mấy người chúng tôi, đúng thật là mở mang tầm mắt, thụ sủng nhược kinh.”
Anh rất ít khi dùng giọng điệu châm chọc để nói chuyện, hiển nhiên là đã bị hành động của ông ta chọc tức. Không chỉ châm chọc, phần nhiều là vì thất vọng. Họ Trần thôi còn chưa tính, đến cả thiếu tướng Mẫn anh kính trọng nhất cũng lệ thuộc vào thủ trưởng trực tiếp của mình. Không ngờ có một ngày người đó cũng sẽ dùng loại ám chiêu này với bọn họ.
Giáo sư Trịnh nói: “Các anh chưa biết, mấy ngày nay tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với viện khoa học. Nghe nói có rất nhiều người phía trên đã sớm gặp chuyện không may vào ngày đầu tiên của mạt thế. Thế là người dưới sẽ được thăng lên, quyền nói chuyện cũng tăng lên.”
Ông ta nói khá mập mờ, trong một đêm rất nhiều người quyền cao chức trọng đã gặp chuyện chẳng lành, người dưới sẽ được leo lên, dù có vì tư lợi hay thật sự vì cứu nước cũng phải chủ động hoặc bị động tham dự vào trận chiến tranh quyền đoạt thế.
Lão Trần và thiếu tướng Mẫn chắc chắn là những người thắng, còn cùng một trận doanh, mà tiểu đội của Diệp Tiêu chỉ là một quân cờ nhỏ trong đám thủ hạ của họ, chỉ giao bọn họ thuận tiện cứu vài người lại dám không phục tùng mệnh lệnh, muốn trả thù mục tiêu nhiệm vụ, nói rộng ra chẳng phải là đang khiêu chiến quyền uy của họ à?
Rốt cuộc thiếu tướng Mẫn có để ý đến hai mẹ con kia hay không thì không biết nhưng ông ta sẽ không chấp nhận đám người Diệp Tiêu xem thường lời nói của ông ta. Để viện khoa học đưa tin tức quan trọng, tương đương với việc nói với họ: Nếu các anh phục tùng mệnh lệnh, tôi mới cho các anh lợi ích.
Những người ở nhà 301 cũng đâu phải người ngu, ngay cả thần kinh thô như Mai Bách Sinh cũng ý thức được tình thế hiện tại không ổn.
Giáo sư Trịnh nhìn Mai bách Sinh đang giấu hai tay vào áo ngồi trên ghế sofa, nói: “Hơn nữa người này chẳng phải không sao à? Dù Thái Thành Lương có ý xấu thì cũng chưa đạt được mục đích đúng không? Giết người không thành và giết người còn phải cân nhắc mức phạt khác nhau cơ mà.”
Ông ta cố gắng hòa giải, dù nói thế nào chính ông ta đang sống nhờ thuộc hạ của những người kia, nếu hai bên vạch mặt, ông ta làm gì có trái ngon để ăn? Còn nữa, ông ta mong quân đội tới sớm một chút, nhanh chóng đưa ông ta về thủ đô.
Chút tâm tư ấy của ông ta thật ra họ cũng không tính toán, nhưng những câu nói của ông ta lại chạm vào vảy ngược của mọi người. Cái gì mà chưa đạt được mục đích? Giết người không thành? Nếu không có Lâm Đàm Đàm, thi thể Mai Bách Sinh đã sớm thối rữa rồi!
Nhưng lời này không thể nói ra, bọn họ đã bàn với nhau phải giữ bí mật chuyện Lâm Đàm Đàm có thể cứu người bị cảm nhiễm nên cũng không cho người ngoài biết Mai Bách Sinh từng bị zombie lây nhiễm.
Bữa tối kết thúc trong không vui, vốn mấy người giáo sư Trịnh còn định ở đây ăn chực
//