Diệp Tiêu và Bạch Trừng bị tiếng cười mờ ám của cô làm nổi da gà. Hai người nhìn nhau, cảm thấy hơi kinh ngạc, cô ấy đến gần như thế, còn dựa hẳn vào cửa mà hai người bọn họ đều không nhận ra.
Diệp Tiêu sốc lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Lâm Đàm Đàm nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, tìm được chỗ trốn liền lén lút xem di động. Haiz, cảnh muốn chụp thì chụp không dính, đoạn nói chuyện sau này tư thế và vẻ mặt của họ đều có chút thay đổi, cảm giác tình cảm cháy bỏng cũng tương đối nhạt phai.
Nhưng mà.... cô vẫn vớ bở rồi!
Lâm Đàm Đàm cười khà khà tạo một thư mục mới, còn cài mật mã.
Đột nhiên Lâm Đàm Đàm nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, cô dỏng tai lắng nghe, mở đèn pin trên di động, chiếu qua. Dưới nắp cống bằng xi măng của đoạn mương thoát nước ven đường có một cái gì đó đang lục lọi, gặm cắn.
Cô soi đèn pin qua, dường như thứ đó bị kinh sợ, động tác của nó sững lại, sau đó bắt đầu chạy. Nhưng sao Lâm Đàm Đàm có thể để nó thoát dễ dàng được chứ? Một sợi dây màu lục “vút”’ một tiếng bay ra, trói thứ đó lại. d/d/lqd
Sau đó, cô cạy nắp cống xi- măng che cái mương kia ra, xách thứ dưới đó lên, chiếu đèn xuống, thấy dưới đó không còn thứ gì khác mới đậy cái nắp cống kia lại.
Cô nhìn thứ mình bắt được, thứ đó rất mập, rất to, đầu nhỏ thân tròn, đuôi dài thật dài, lông xám và dày, xem ra rất khỏe mạnh, chỉ là có hơi bẩn. Lâm Đàm Đàm vui vẻ, đây là một con chuột biến dị, to hơn chuột bình thường 3, 4 lần, đôi mắt láu lỉnh linh động, nó vẫn còn đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của cô.
Cô muốn bắt một con chuột zombie, nhưng có chuột biến dị cũng được. Lâm Đàm Đàm đứng lên, kéo sợi dây mộc hệ: “Là chị hên hay cưng xui đây? Lại đây, theo chị.”
Con chuột béo kêu “chít chít”, vùng vẫy muốn lao về phía nắp cống nhưng thoát không khỏi tay Lâm Đàm Đàm, con chuột chỉ còn con đường chết tuyệt vọng nằm ườn trên đất, mặc cho Lâm Đàm Đàm kéo đi.
Lâm Đàm Đàm vừa xoay người đã thấy một bóng dáng cao lớn đi về phía cô, dù bốn phía đen như mực nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Diệp Tiêu. Cô vừa xem ảnh chụp, trong lòng vẫn còn lâng lâng, lập tức dời lực chú ý: “Anh xem em bắt được cái gì nè!”
Lâm Đàm Đàm vừa định bắt con chuột lớn lên khoe, ai ngờ con chuột này thật tinh ranh thừa dịp cô sơ hở liền kéo lấy sợi dây mộc hệ, bộc phát một lực thật mạnh, toan chạy trốn.
Lâm Đàm Đàm bị nó kéo đi, đứng không vững, cũng may Diệp Tiêu nhanh chóng bước tới giúp cô, thuận tay nắm lấy sợi dây mộc hệ, lôi tuột con chuột đang lao vào khoảng không về, một cước giẫm xuống.
“Chi! Chít chít!” Con chuột vẫn cố giãy, Diệp Tiêu lại tăng lực chân, nó kêu lên một tiếng thê thảm rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống, không dám lộn xộn nữa.
Diệp Tiêu: “Đây là gì? Chuột?”
“Dạ đúng! Em mới bắt được nó từ dưới cống thoát nước.”
“Ở đây nhìn không rõ, chúng ta về trước đã. Để anh bắt nó.” Diệp Tiêu để Lâm Đàm Đàm muốn Lâm Đàm Đàm tránh ra một chút.
Lâm Đàm Đàm lại nhìn anh nói: “Nếu em buông tay sợi dây này sẽ biến mất.”
Xém chút nữa quên mất đây là dị năng của cô, không phải dây thừng thật, Diệp Tiêu cũng không mang theo dây gì nên đành phải để cô tiếp tục giữ sợi dây, chính anh kéo một đoạn phía dưới, lôi con chuột đang giả chết kia đi.
Con chuột này hình như biết mình trốn không thoát, ủ rũ nhấc móng vuốt tự đi theo.
Diệp Tiêu ngạc nhiên, thì ra con chuột này hiểu ý người.
Trong lòng Lâm Đàm Đàm chỉ toàn là: A~ tay anh ấy ở rất gần, sắp chạm vào tay mình rồi.
Cô âm thầm kéo sợi dây dài ra một chút để tránh hai người chạm tay nhau.
Bạch Trừng vẫn ngồi ở chỗ cũ viết cái gì đó, thấy hai người một trước một sau trở lại, hình như còn dắt theo cái gì về. Anh ta cẩn thận nhìn qua: “Chuột à?”
Dưới ánh đèn, vẻ ngoài của con chuột to lớn lộ rõ. Nó chính là bản phóng đại của chuột bình thường, da lông cũng sáng bóng và dày hơn chuột thường, móng vuốt càng thêm sắc bén, ánh mắt cũng linh động hơn. Vừa nhìn thấy Bạch Trừng, dường như nó cũng biết tên này không dễ đối phó, một đánh ba, nó đành phải bỏ qua suy nghĩ chạy trốn, cam chịu số phận nằm sấp trên đất.
Bạch Trừng cau mày: “Thời buổi bây giờ chuột cũng to thế này hả?”
“Không biết nữa, em cũng lần đầu thấy nó, nó đang loay hoay dưới cống thoát nước thì bị em bắt gặp.” Lâm Đàm Đàm đang nói thì thấy móng vuốt của con chuột đó tùy ý cào xuống đất hai cái, đào ra mấy vết móng vuốt thật sâu. Ba người ai nấy trừng to mắt. Đây là nền xi măng đấy!
Lâm Đàm Đàm nghĩ đến gì đó, tiện tay duỗi một ống thép ra trước mặt con chuột. Lúc đầu con chuột không có hứng thú, sau đó nó lại ôm cái ống thép nhai răng rắc, không phải cắn đứt hoàn toàn nhưng nhìn đống dấu răng cũng đủ hiểu rồi.
Đám này định nhanh chóng tiến hóa đặc biệt thành thú ăn sắt hết à?
Diệp Tiêu và Bạch Trừng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, một con chuột như thế, người bình thường chắc chắn không đối phó được.
Bọn họ cho người xách một con gà sống đến, con này chỉ là một trọng mấy con gia cầm ở bên này. Họ để con chuột cào một cái, không thấy có tình trạng cảm nhiễm mới cảm thấy dễ thở hơn. Nhưng hình như bây giờ họ cũng đã phát hiện, nó cũng giống như loài chim, có chim zombie và chim biến dị. Chỉ sợ chuột cũng sẽ có chuột zombie, thậm chí những động vật khác cũng sẽ xảy ra sự biến hóa tương tự.
Bọn họ quyết định sẽ phá hỏng toàn bộ hệ thống cống thoát nước, cửa thoát nước các loại. Đồng thời, ngày mai họ sẽ đến những nơi khác xem có bao nhiêu chuột và động vật biến đổi thành dạng này.
“Thế con chuột này tính sao? Giết hả?” Hai người cùng nhìn con chuột trên mặt đất.
Lâm Đàm Đàm ngồi xổm nhìn nó hì hục gặm thép, đã gặm được mấy mảnh nhỏ, cái loại này dây thừng bình thường chắc chắn không trói được nó, không giết nó chẳng lẽ Lâm Đàm Đàm cứ phải dùng dị năng để trói nó hoài?
“Khoan hãy giết nó, để em nuôi hai ngày thử xem.” Lâm Đàm Đàm nói. Cô thấy con chuột này không đơn giản, tính thời gian thì bây giờ động vật trên mặt đất mới bắt đầu biến dị nhưng con chuột này hình như có hơi bất thường, khiến cô không thể không liên tưởng đến một số việc.
Có rất nhiều ví dụ trong mạt thế về việc vật nuôi trước mạt thế biến dị sau đó trung thành đi theo bảo vệ chủ nhân.
Tuy Lâm Đàm Đàm không thiếu bảo tiêu, nhưng động vật biến dị cũng kết đội giống như con người có tổ chức của riêng mình vậy. Bản chất của mấy năm mạt thế thật ra chính là sự đấu tranh giữa con người và các quần thể
//