Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Vì không thể ngưng trị liệu, Lâm Đàm Đàm đứng tại chỗ, không di chuyển. Cô cười hỏi Diệp Tiêu: “Chuyến này thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi.” Diệp tiêu bước vào, không nhịn được sờ đầu cô, thật ra anh rất muốn ôm cô, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu của cô.

Anh nhìn người nằm trên giường bệnh, người đó trông có vẻ đang khó thở nhưng không có vết thương, anh hỏi: “Bị gì vậy?”

“Người này mấy hôm trước ngã từ trên lầu xuống, phổi tụ máu, ứ dịch. Haiz, lúc nãy bác sĩ đã đặt ống dẫn lưu để hút nước đọng trong ngực anh ta nhưng tình trạng hô hấp vẫn không khá hơn nên mới đưa đến chỗ em.”

Khi nói chuyện, Lâm Đàm Đàm tăng mức năng lượng, dùng mắt cũng thấy được hô hấp của người này lập tức trở nên thoải mái, thông thuận hơn.

Năm phút sau, cô thu tay lại: “Được rồi, anh đứng lên đi, hỏi bác sĩ bên kia những điều cần chú ý.”

Người này liên tục nói cảm ơn, còn hỏi thù lao, Lâm Đàm Đàm kêu anh ta tìm người khác để nói chuyện.

Lâm Đàm Đàm quay đầu giải thích với Diệp Tiêu: “Em sợ phải đàm phán giá cả với từng người thì sẽ lôi thôi phiền phức nên nhờ Bạch Trừng tìm một người thu phí thay em. Nửa đêm nay em làm ăn có lời lắm đó!” Cô lắc lư năm ngón tay trắng như tuyết, tỏ vẻ cô thật sự ăn nên làm ra, trong mắt còn có chút hưng phấn, cô cảm thấy dùng cách này để trực tiếp thu được vật tư cũng rất hay.

Diệp Tiêu cười nói: “Để Bạch Trừng giữ chúng giúp em đi.”

“Không gian của anh ấy phải chứa rất nhiều vật tư quan trọng, chỗ này của em cứ kệ đi. Em còn kiếm được hai chiếc xe, lát nữa em sẽ chọn ra chiếc tốt nhất để cho mình dùng, còn một chiếc em định mướn người giúp em lái nó, sẵn tiện trông chừng đống vật tư này luôn.”

Diệp Tiêu nhíu mày: “Em định đi một mình, không đi cùng bọn anh?”

“Hả? Đâu có.” Lâm Đàm Đàm nhức đầu: “Em đã bàn với Mai Mai, Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam rồi, bọn em ngồi một chiếc. Hiểu Thiên có rất nhiều thiết bị mà, xe cũng chọn xong rồi, là kiểu xe van rất vững vàng, còn có thể nhét giường nữa. Em sẽ để xe của em chạy theo sau, đến lúc đó ngồi chán xe này em lại đổi xe kia, ngồi xe kia lâu lại đổi về.”

Việc này mà cũng đã sắp xếp đàng hoàng, không biết còn tưởng cô đi dạo chơi ngoại thành đó. Diệp Tiêu bật cười: “Vậy còn anh?”

“Anh? Chắc chắn là anh sẽ bận lắm, sao có thể pha trộn với bọn em được.”

Lâm Đàm Đàm đã nghĩ cứ thoải mái mặc kệ mọi thứ, có người tới cửa nhờ trị liệu thì cô làm việc một tí, đương nhiên lúc gặp nguy hiểm thì cô cũng sẽ đóng góp sức mình. Còn Giang Hiểu Thiên là nhân viên kỹ thuật, trên đường không có mấy chỗ cho anh ta trổ tài. Trình Kỳ Nam chỉ là gà bệnh. Mai Bách Sinh trước kia lúc nào cũng là nhân viên chiến đấu cuồng nhiệt nơi tiền tuyến nhưng vẫn đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, lại thêm thức tỉnh dị năng. Bây giờ anh ta dành cả ngày để nghiên cứu dị năng, không có tâm trạng làm việc khác.

Cho nên bốn người bọn họ định một đường cứ vậy mà làm.

Diệp Tiêu và bọn họ hoàn toàn không hợp nhau nhỉ?

“...” Pha trộn, từ này dùng hay thật. Khóe mắt Diệp Tiêu giật giật, anh xoa nhẹ đầu cô: “Em đó.”

Lâm Đàm Đàm bất ngờ không kịp phòng ngừa bị xoa đầu: “...”

Diệp Tiêu: Ừm, cuối cùng cũng được chạm vào, thỏa mãn.

Lâm Đàm Đàm cho rằng anh cảm thấy bất công khi bọn họ được hưởng thụ còn anh thì không, cô cười lấy lòng, nói: “Nếu như anh mệt mỏi hoặc có thời gian rãnh thì có thể lên xe bọn em nghỉ ngơi mà, em sẽ phục vụ điều dưỡng tốt nhất cho anh.”

Diệp Tiêu: “Giống như lần trước đó hả?”

“Lần trước chỉ là qua loa chuyển chút năng lượng thôi, không xem là điều dưỡng được, cùng lắm chỉ có thể gọi là làm ấm người trước điều dưỡng thôi.”

Diệp Tiêu nhíu mày, vừa cười vừa đưa tay ra: “Vậy bây giờ em cho anh thử xem.”

Lâm Đàm Đàm không hề do dự đưa tay ra, nắm lấy.... cánh tay anh. Năng lượng mộc hệ nhu hòa truyền vào trong cơ thể anh, những phần cơ bắp căng chặt mệt mỏi lập tức được thả lỏng, khóe miệng Diệp Tiêu nhất thời giãn ra, đôi mắt khẽ híp lại, bàn tay đang khép lại thả ra, sau đó cánh tay cũng thả lỏng.

Chức vụ chính của Lâm Đàm Đàm vốn là bác sĩ điều dưỡng, so với việc chữa bệnh, chữa thương cho người ta, việc điều dưỡng cho người khác chiếm phần lớn nội dung công việc của cô kiếp trước. Trẻ em yếu ớt bẩm sinh, thanh niên thể chất yếu kém, người già mắc phải bệnh tuổi già, những người mắc bệnh nghề nghiệp nặng, những người mắc bệnh nan y cần nâng cao chất lượng sinh hoạt, những người mắc phải chứng trầm cảm đều khách hàng của cô.

Dù sao thời đại hòa bình không có nhiều người bị thương, nhưng bác sĩ nhiều vậy thì lấy gì mà ăn? Chỉ có những loại bệnh bác sĩ bình thường không trị được, hoặc người bệnh đang trong giai đoạn hồi phục mới cần đến sự có mặt của bác sĩ điều dưỡng, mới có thể đến chỗ bác sĩ điều dưỡng. dien/dan. LQD

Cho nên khi cô thật sự bày ra nghề chính... Chờ Diệp Tiêu tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ngồi trên ghế, bất tri bất giác ngủ say, nhìn thời gian thế mà đã qua nửa giờ.

Với tính cảnh giác của anh, điều này quả thật không thể tưởng tượng.

Lâm Đàm Đàm cười híp mắt nhìn anh: “Anh thấy thế nào?”

Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn cô, sau đó thở dài: “Rốt cục em có bao nhiêu năng lực đây? Không được tùy tiện thực hiện loại điều dưỡng này cho người khác, biết chưa?”

Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, loại năng lực có thể nói

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui