Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Từ Dương thị đến Ninh thị nếu đi đường cao tốc Dương Ninh thì cả quãng đường chỉ có hơn 400 km, đi xe mất hơn 5 tiếng. Nhưng bây giờ không cần nghĩ đến chuyện đi đường cao tốc nữa, đường cao tốc đã chật ních xe cộ, bị lấp kín hoàn toàn.

Dựa theo con đường lúc quân đội đến đây bản đồ vệ tinh do Giang Hiểu Thiên hack được và tin tức của mấy chiếc máy bay không người lái, Giang Hiểu Thiên có thể chọn ra tuyến đường thích hợp nhất, nhưng cũng không biết phải đi vòng bao xa.

Cuộc di chuyển đường dài này chắc là sẽ kéo dài mười ngày, nửa tháng. Dien/dan/LQD

Ngày 21 tháng 1, ngày thứ 3 tính từ khi xuất phát, trời vẫn rất lạnh. Để tiết kiệm nhiên liệu, không xe nào mở điều hòa. Lâm Đàm Đàm bọc một lớp áo lông thật dày ngồi trên ghế phụ lái, lắc lư theo nhịp xe đi tới.

Bỗng thân xe hơi chấn động rồi dừng lại.

Lâm Đàm Đàm mở mắt ra, nhìn đuôi xe phía trước, lấy bộ đàm ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tưởng Trung Ý lớn giọng trả lời: “Đằng trước bị chặn rồi, lần này muốn đi qua phải mất một, hai tiếng.”

Chuyện này cũng bình thường, đường đi bị chặn, nếu chỉ là xe thì không sao, nếu gặp phải cầu sụp, đường hãm, núi bị sạc lở thì rất khó khăn.

Nhờ hình ảnh do máy bay không người lái gửi về, thông thường sẽ có người đi trước để xử lý, nếu xác định không qua được sẽ báo cho đội ngũ đi đường vòng.

Ngày hôm qua có một cây cầu lớn bị sập, không còn chắc chắn nữa, mấy người làm bên công trình kiến trúc tính toán một hồi, xác định cây cầu đó không thể chịu nổi một loạt xe đi qua trong thời gian ngắn, hơn nữa nhà tiên tri nửa vời Trình Kỳ Nam cảm thấy lên cầu không ổn, nên cuối cùng họ đã đi đường vòng.

Lâm Đàm Đàm nhìn đồng hồ, đã sắp giữa trưa. Cô nói với Tưởng Trung Ý: “Coi như nghỉ trưa luôn đi, ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn ăn cơm thì ăn cơm.”

“Dạ.” Tưởng Trung Ý gửi mệnh lệnh đến các tiểu đội trưởng.

Lâm Đàm Đàm kêu Tiền Khai đang ngồi bên chỗ ghế lái tắt máy nghỉ trưa, lại gọi hai người ở sau xe: “Nào, xuống xe hít thở không khí, hoạt động một chút.”

Lâm Đàm Đàm tự mở cửa nhảy xuống trước. Ngồi lâu như vậy, cái mông như không còn là mông của mình nữa rồi.

Những người khác cũng lục tục xuống xe, thuận tiện xử lý phần rác thải buổi sáng. Nam giới sẽ tìm đại một chỗ để “giải quyết bầu tâm sự”, nữ giới lại chú ý hơn, họ tìm một chỗ, dùng vải che xung quanh rồi lần lượt đi vào.

Vì hôm nay hai bên đường toàn là đồng ruộng nên các các cô chọn một nơi xa đoàn xe một chút, đào một cái hố trên đất.

Lâm Đàm Đàm uống một ngụm nước, tay trái ôm bình nước, tay phải vặn mở nắp, sau đó lấy một cái thùng từ trên xe bán tải xuống.


Tiền Khai vội vàng đến giúp.

“Không cần đâu, tôi tự làm được mà.” Lâm Đàm Đàm dùng một tay kéo cái thùng ra ven đường, mở nó ra, bên trong là một đống lạp xưởng. Cô ngồi xổm xuống, bụi cỏ phát ra một loạt tiếng “sàn sạt”, một con chuột lớn mập mạp màu xám nhạt chui ra, kêu to “chít chít”, dường như đang giục cô nhanh cho nó ăn.

Lâm Đàm Đàm thở dài, đưa nó 2 cây lạp xưởng: “Một con chuột to như em sao ngày nào cũng đòi cho ăn ba bữa hả? Em không tự săn mồi được à?”

“Chít chít chi!” Chuột lớn dành ra tý thời gian để trả lời, ý là nó cứ mãi chạy, có thời gian đâu mà đi săn chứ!

Sau đó lại một loạt tiếng “sàn sạt”, lại thêm mấy con chuột trắng, vàng... chui ra, Lâm Đàm Đàm chia lạp xưởng cho bọn nó, một thùng lạp xưởng nhanh chóng hết sạch.

Bọn nó rất ham ăn, may mà chỉ có 10 con đi chung với chuột lớn, nếu không cô chỉ sợ mình nuôi không nổi bọn nó.

Nhưng nghĩ tới hai đêm trước bọn nó giúp mình canh gác, coi như trả chút tiền công cho bọn nó vậy.

Thấy con nào cũng bẩn thỉu dơ dáy, cô hỏi chuột lớn: “Hay là em lên xe chị đi, không thoải mái hơn tự chạy à?”

Tốc độ gặm của chuột lớn chậm lại, đôi mắt đậu đen nhìn Lâm Đàm Đàm, sau đó nó kêu “chít” một tiếng, dẫn theo 10 anh em quay về bụi cỏ.

“Đợi đã.” Lâm Đàm Đàm gọi nó lại, cho nó một viên tinh hạch kim hệ.

Chuột lớn không ngần ngại ngậm lấy rồi quay đầu đi.

Cái con này, cao ngạo lạnh lùng quá nhỉ.

Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người mà cô không nghĩ tới, Chu Lễ.

Cô đứng lên.

Chu Lễ nói: “Thì ra cô thật sự có nuôi một đám chuột biến dị.”

“Cũng chỉ mấy con thôi, không phải một đám.” Lâm Đàm Đàm lạnh nhạt nói, cô nuôi chuột cũng không phải bí mật gì.

Chu Lễ hỏi: “Nuôi mấy con động vật biến dị này có bí quyết gì không? Lúc trước tôi cũng đụng phải mấy con chó biến dị nhưng tính công kích của chúng nó rất mạnh, hoàn toàn không thể đến gần chúng được.”


Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ: Nếu động vật biến dị mà con người cũng nuôi được thì chẳng phải con người vô địch rồi hả?

“Không có bí quyết gì hết, chỉ là may mắn gặp được mấy con chuột hiền lành mà thôi.”

Anh ta bỗng nói: “Xin mạo muội hỏi cô một câu, cô có thành kiến gì với tôi à?” Anh ta cảm thấy thái độ của Lâm Đàm Đàm đối với những người khác đều rất tốt, nhưng thi thoảng khi anh ta muốn nói chuyện với cô, cô lại thờ ơ. “Chúng ta biết nhau trong ngày đầu tiên của mạt thế, coi như duyên phận khó có được, chẳng phải nên kết bạn với nhau hay sao?”

Lâm Đàm Đàm cúi đầu: “Tôi không có thành kiến với anh, chỉ là tôi thật sự rất bận, có thể không có nhiều thời gian để kết bạn.”

Trong lòng cô thì lại cười ha ha. Kết bạn với anh? Để nói chuyện gượng gạo như thế này à?

“Tôi về trước, ngài Chu cũng quản lý một đại đội, chắc cũng bận lắm nhỉ?”

Dien/dan/LQD Do không đủ người nên Chu Lễ cũng quản lý một đại đội, là đại đội 7, cách đại đội 5 một đội, thế mà Lâm Đàm Đàm không phải mới thấy anh ta ở đại đội 5 lần đầu đâu.

Lâm Đàm Đàm ôm lòng nghi ngờ trở về đoàn xe.

Mai Bách Sinh đang ngồi dưới đất dựa vào xe trong trạng thái hư thoát, anh ta nâng cằm hỏi: “Sao tên kia lại tới nữa?”

“Ai biết?”

“Hình như lần nào cũng tới tìm em hết, không phải hắn đang định đào góc tường đó chứ?” Anh ta thì thào tự hỏi, đang nghĩ có nên báo cáo về tình huống này hay không?

“Cảnh báo! Cảnh báo! Phía Tây Bắc có đàn chim tới gần, tất cả mọi người lên xe, đóng chặt cửa sổ, kéo màn, giữ im lặng. Lặp lại lần nữa, tất cả mọi người lên xe....”

Lúc này, giọng Bạch Trừng truyền ra từ trong bộ đàm của Lâm Đàm Đàm. Cô ngẩng đầu nhìn trời, ấy, Tây Bắc? Tây Bắc là hướng nào?

Thôi, không cần biết, vì cô đã thấy một đàn gì đó đông nghìn ngịt ở phía chân trời xa xa.

Cô cầm bộ đàm lên, còn chưa kịp nói, Tưởng Trung Ý đã vô cùng lo lắng hạ lệnh: “Các tiểu đội YS05 nghe lệnh, đội trưởng nhanh chóng sắp xếp cho mọi người lên xe! Yêu cầu hoàn thành trong 1 phút!”

Đội trưởng của các tiểu đội lập tức chỉ huy mọi người lên xe.


“Mấy người đằng kia, nhanh quay về!”

“Xe tôi còn thiếu vài người, chuẩn bị đóng cửa!”

“Đừng ồn, lên xe rồi ngồi yên! Im lặng! Người lớn che miệng trẻ em lại!”

“Che, che lại!”

Mọi người hoảng loạn trong chốc lát nhưng may mắn là hai ngày trước họ đã được tập luyện nên hiệu suất cả đội vẫn tạm ổn. Chỉ khổ mấy người đang đánh cờ với Tào Tháo phải vội vàng kéo quần lên chạy về. Lâm Đàm Đàm sầm mặt nhìn cảnh đó.

Cô nhanh chân lướt qua đoàn xe, xem xét tình huống mọi người lên xe, nhìn người ta kéo cánh cửa sắt ở thùng sau của xe tải lên, thấy nhóm người lên xe bus kéo màn cửa sổ lại, màn ở chỗ kính trước xe và cửa xe cũng được kéo lên thật nhanh. Mấy chiếc xe ô tô cũng có lớp bọc ở ngoài, mọi người nhanh chân ngồi vào xe để người bên ngoài giúp kéo lớp bọc xe lại.

Nhưng cái lớp bọc xe này chỉ là bản cải tạo, người trong xe chỉ cần đưa tay ra là có thể xốc lớp bao bọc này lên, sẽ không gây ảnh hưởng đến việc tháo chạy lúc nguy cấp.

“Tiểu đội YS0503, tất cả mọi người đã lên xe!”

“Tiểu đội YS0510, đã lên xe đủ!”

Mắt thấy mọi người đã gần như đã lên xe hết, đám “mây đen” ở phía chân trời cũng càng ngày càng gần. Lâm Đàm Đàm chạy về xe, đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, trong xe nhất thời tối sầm lại.

Cô đến chỗ Giang Hiểu Thiên: “Chúng ta có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài không?”

“Nè, em nhìn đi.” Giang Hiểu Thiên chuyển màn hình cho cô xem, đây là hình ảnh do máy bay không người lái truyền về. Đàn chim đông nghịt phủ kín đất trời, bọn chúng nhanh chóng phát hiện đoàn xe thật dài trên mặt đất. Chúng bay xuống, sau đó có thể nghe thấy tiếng đập cánh ở bên ngoài, sau đó là tiếng mỏ chim, móng chim đập vào xe kêu “bang bang”, giống như có một cơn mưa đá đập lên xe vậy, khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Rất nhanh sau đó, mui xe xuất hiện một đống hố nhỏ, cửa sổ cũng xuất hiện vài vết rạn.

Chất lượng của chiếc xe này vốn rất tốt, đủ thấy vũ khí của đám chim này sắc bén thế nào, mấy chiếc xe chất lượng kém chắc là phải gặp họa rồi.

Qua màn hình, Lâm Đàm Đàm phát hiện những con chim không biết tên này hẳn đều là chim biến dị.

Không phải chim zombie là tốt rồi.

Đột nhiên, có tiếng người la khóc vang lên từ phía xa xa, đám chim ngoài xe bên này bỗng im lặng, sau đó là tiếng vỗ cánh rời đi.

“Mẹ kiếp, loại người gì đây?” Giang Hiểu Thiên điều khiển máy bay không người lái đuổi theo hướng đàn chim rời khỏi, sau đó phát hiện tiếng la phát ra từ những người bên phía quân đội.

Vốn dĩ nếu giữ im lặng thì mấy con chim biến dị này mổ một trận cho đã rồi cũng sẽ bay, nhưng bây giờ tiếng la vừa vang lên, khiến cả đàn chim chú ý, chiếc xe tải đó lập tức bị đàn chim vây lại, người trên xe trước và xe sau cũng không thể giúp được.


Có con bị súng bắn rơi, cũng có người bị chim mổ. Đột nhiên, một cô bé bị một con chim lớn chộp ra khỏi xe, túm bay lên trời, nhưng vì quần áo rách ra nên cô bé lại rơi ngược xuống đất.

Mấy người nhìn thấy cảnh này ai cũng im lặng, té từ chỗ cao như vậy, chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi.

Lâm Đàm Đàm bỗng nói: “Không ổn, cứ đánh tiếp như vậy mùi máu tươi sẽ càng ngày càng nồng!”

Chim biến dị không đáng sợ, chim zombie mới đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn nữa chính là đàn zombie.

Lúc cô đang nói, bên kia càng thêm rối loạn. Những chiếc xe xung quanh sợ đàn chim lao đến chỗ mình, vội vàng muốn lái xe rời đi. Nhưng xe vừa khởi động đã lập tức bị đàn chim bao vây, có người còn chạy ra khỏi xe.

Giang Hiểu Thiên mắng: “Mấy người này bị chim ăn mất não rồi hả?”

Lâm Đàm Đàm cau mày, đột ngột nói: “Cho em mượn súng.”

“Em định bắn? Xa lắm, súng bắn sao trúng được chứ?”

Lâm Đàm Đàm rút luôn cây súng bên hông anh ta, Tiền Khai tránh khỏi ghế lái. Cô đến chỗ tay lái, mở cửa sổ ra, giơ súng lên.

Cô định bắn con chim lớn nhất có thể bắt người kia nhưng cô phát hiện nó thật sự rất nhanh, bắn sao bây giờ?

Lâm Đàm Đàm nhíu mày, dị năng kim hệ vẫn không ngừng rót vào trong viên đạn, sau đó chờ đúng thời cơ lập tức bắn một phát.

Viên đạn có chứa năng lượng kim hệ kéo ra một vệt sáng màu vàng, giống như vạch một đường trên trời, vươn đến độ cao ngàn mét mà viên đạn bình thường không thể nào đạt tới.

“Roẹt” một tiếng, ánh sáng màu vàng sượt qua bên dưới móng vuốt của con chim lớn, xé nát mấy con chim biến dị ở nơi xa hơn.

“Haiz!” Còn thiếu chút nữa, Lâm Đàm Đàm tiếc nuối.

“Quát!” Dường như con chim biến dị to lớn kia cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, nó quay sang, ngay lập tức tập trung vào lâm Đàm Đàm, lao về phía cô.

Đến đây, đến đây đi, đến gần một chút thì tao mới giết mày được. Lâm Đàm Đàm nghĩ.

Đúng lúc này, “vút” một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó sượt qua, bắn vào người con chim biến dị to lớn, đầu nó nổ tung, cái xác rơi xuống.

Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, vừa quay đầu lại đã


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận