Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Trong sân có hai chiếc xe, một chiếc xe tải lớn đang chở những thiết bị bảo bối của Giang Hiểu Thiên, Giang Hiểu Thiên và tài xế Tiền Khai xuống xe. Ngay sau đó là chiếc xe bán tải của Lâm Đàm Đàm, lái xe là Tiền Phi Phi, đương nhiên chị cũng xuống xe theo.

Mai Bách Sinh vẫn còn uể oải, sống dở chết dở. Còn một người nữa từng ngồi chung xe với Diệp Tiêu, cũng đã dầm mưa rất lâu – Trình Kỳ Nam mặt trắng như vôi.

Ừm, một đám chuột biến dị cũng xuống xe bán tải.

Mai Bách Sinh và Trình Kỳ Nam liêu xiêu vào nhà như người mộng du, Tiền Khai và Tiền Phi Phi có hơi lúng túng, hình như bọn họ không nên ở đây.

Lâm Đàm Đàm nhìn chung quanh: “Hai người ở lại hỗ trợ em đi, giúp em mang những thứ trên xe bán tải xuống trước đã.”

Xe vật tư đã bị bỏ lại nhưng chiếc xe bán tải này là xe riêng của Lâm Đàm Đàm, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cả đoàn xe như xe tải lớn nên được giữ lại, không ít vật tư trên đó vừa hay lúc này lại hữu dụng.

Sau khi không còn xe vật tư, bọn họ không giống những người sống sót ít nhiều vẫn còn một số vật phẩm cần thiết cho cuộc sống kia, cơ bản là họ trắng tay, việc ăn uống phải trông cậy vào không gian của Bạch Trừng nhưng bây giờ Bạch Trừng còn đang ở khu dân cư, phụ trách việc cho những thành viên của đội bảo vệ và đám dị năng giả vay vật tư.

Những người đó đã bất chấp sống chết để hỗ trợ họ, đương nhiên phải sắp xếp thỏa đáng cho người ta.

“Phi Phi, chị kiểm tra xem có thứ gì phải dùng bây giờ mà biệt thự không có thì lấy ra trước cho mọi người tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.”

“Được.” Tiền Phi Phi trả lời ngay, những vật tư này do chính chị giúp Lâm Đàm Đàm lấy được (phí chữa bệnh đó), chị còn rất có tâm giữ lại các loại đồ dùng hằng ngày, toàn là đồ mới, lúc này những thứ dùng để tắm rửa đều có sẵn, chỉ không có quần áo cho nam.

Cũng may, trong xe của Giang Hiểu Thiên có mấy bộ, có thể dùng tạm.

Khu biệt thự cũng được cung cấp điện nước có định mức, chỉ cần dùng thẻ từ quét một cái, một ngày sẽ được 100 lít nước, dùng hết thì không còn nữa.

Cô nhường Mai Bách Sinh và Trình Kỳ Nam đang sống dở chết dở tắm trước, mỗi tầng của căn biệt thự này đều có phòng tắm.

Giang Hiểu Thiên bước từ trên lầu xuống: “Đàm Đàm, phòng ngủ chính ở tầng trên có phòng tắm riêng, em ở phòng đó đi.”

Chuyện này cũng không cần nhường tới nhường lui, Lâm Đàm Đàm gật đầu, lên tầng trên.

Phòng ngủ chính ở tầng trên lớn hơn phòng bình thường một chút nhưng bên trong trống trơn, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ quần áo, cơ bản là chẳng có gì, phòng tắm cũng trống hoác. Lâm Đàm Đàm nói cảm ơn khi Từ Phi Phi giúp cô mang đồ đạc lên rồi đóng cửa lại. Cô nhìn phòng tắm phủ bụi, mở vòi nước, nước chảy ra có màu gỉ sét sau một lúc mới có màu bình thường. die^n da`n L^e Qu"y Dôn

Cô tắt vòi nước, phóng ra một dòng nước nhỏ từ lòng bàn tay, dòng nước rẽ đôi, lại từ hai thành bốn, càng lúc càng chia nhỏ hơn thành một cái vòi hoa sen đơn giản, rửa sạch phòng tắm một lần. Tiếp đó cô lấy từng món đồ dùng ra, cởi quần áo rồi dùng dị năng hệ thủy của mình để tắm rửa, gội đầu.

Trên xe bán tải có quần áo của cô, cô vừa định mặc vào, bỗng dưng nhìn về phía cánh tay trái của mình. Phần còn lại của cái tay cụt rất xấu, tuy Lâm Đàm Đàm không ghét bản thân mình nhưng cũng không thích nhìn nhiều. Bây giờ nhìn một lát, cô chợt phát hiện... hình như nó dài ra một chút.

Đây là... đang từ từ mọc lại?

Lâm Đàm Đàm ước lượng độ dài, quyết định mỗi ngày sẽ để ý đến nó một chút. Mặc quần áo xong, cô tạo ra một quả hỏa cầu, khống chế độ ấm và biến hình dáng của nó thành hình một cái mũ bẹt để hong khô tóc mình, cuối cùng cô mang đôi giày không thấm nước, xuống lầu.

Bạch Trừng đã đến, trên sofa chất một đống vật tư, vừa nhìn thấy cô, anh ta đã nói: “Đàm Đàm, cái chăn này cho em.”

Trên sofa có một bộ chăn bông nằm nguyên vẹn trong bao, những cái khác là túi ngủ.

Lâm Đàm Đàm nói: “Em cũng dùng túi ngủ là được rồi.”

“Không sao, vẫn còn nhiều chăn, bọn anh quen nằm trong túi ngủ rồi. Con gái phải được chăm sóc đặc biệt, nếu không Diệp Tiêu sẽ giận anh đó.”

Anh ta trêu ghẹo một câu, Lâm Đàm Đàm vừa nghe thấy lời này đã thấy lo lắng trong lòng. Cô âm thầm đến gần Bạch Trừng, thừa dịp những người khác không chú ý, cô thấp giọng trịnh trọng nói: “Anh Bạch, em với Diệp Tiêu, khụ khụ, đội trưởng Diệp không có quan hệ gì hết, thật đó.”

Bạch Trừng dừng việc đang làm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Em nói gì vậy?”

Lâm Đàm Đàm cho rằng anh ta không tin, dường như cô còn thấy được một sức ép cực lớn ẩn giấu trong đôi mắt kia: “Thật mà, thật mà, em và anh ấy không có chút quan hệ đặc biệt nào hết, chỉ có mối liên hệ trong sáng giữa người với người mà thôi.” Nói rồi cô còn trịnh trọng “ừm” một tiếng, giống như muốn tăng độ tin cậy cho lời nói của mình.

Bạch Trừng cảm thấy thật không thể hiểu nói: “A Tiêu đã làm gì khiến em không vui à?”

“Không có, không có, không có mà.” Lâm Đàm Đàm vội vàng phủ nhận tới ba lần, Bạch Trừng rất hay ghen nhưng anh ta cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, ai dám nói Diệp Tiêu không tốt trước mặt anh ta chẳng phải là muốn ăn đập sao?

Bạch Trừng ngẫm nghĩ, cảm thấy anh ta nên quan tâm đến hạnh phúc cả đời của bạn thân mình một chút: “Vậy sao đột nhiên em... Anh thấy em với cậu ấy thân thiết với nhau lắm mà?”

Mồ hôi của Lâm Đàm Đàm ào ào tuôn ra. Anh ấy đang nói mát à? Đây chính là lời nói đầy châm chọc ở Tử Thần? Chỗ chết người là vẻ mặt của Bạch Trừng có vẻ rất chân thành, giống như đang thật sự thắc mắc vậy.

Lâm Đàm Đàm càng sốt ruột, cô nhìn một vòng, kéo Mai Bách Sinh tới: “Em chơi chung với ai mà không thân chứ, vui nhất là chơi với anh Mai Mai nè. Đúng không Mai Mai? Chúng ta thân nhau nhất nhỉ!”

Mai Mai còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngơ ngác nhìn Lâm Đàm Đàm rồi gật đầu: “Ừ ừ.”

Bạch Trừng nhìn vẻ mặt “em rất chân thành” của Lâm Đàm Đàm, lại nhìn Mai Bách Sinh vẫn còn đang ngơ ngẩn nhưng quả thật đang tỏ ra rất thật lòng, anh ta híp mắt. Chuyện này tôi không giúp được cậu rồi, Diệp Tiêu. Anh ta thầm nghĩ rồi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

die^n da`n L^e Qu"y Dôn Lâm Đàm Đàm

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui