Ghế dựa bị nhấc lên, ngã xuống đất. Lâm Đàm Đàm nhìn người đó với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Hứa Thiên Kim thấy cô có phản ứng thì như thấy được hy vọng, càng thêm kích động: “Còn em, chị còn nhớ em không? Em là Hứa Thiên Kim, năm trước, không, em nói thế giới kia...” Một năm trước.
Lời còn chưa nói hết Lâm Đàm Đàm đã lớn giọng: “Câm mồm!”
Hứa Thiên Kim bị cô quát thì sợ đến run lẩy bẩy, ngơ ngác nhìn Lâm Đàm Đàm. Lâm Đàm Đàm nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của cậu ta, lại nhìn mẹ con bệnh nhân vẫn còn chưa rõ tình huống, đưa tay xoa cái đầu phát đau.
Một người bên ngoài thò đầu vào: “Bác sĩ Lâm, có chuyện gì thế? Có người gây sự à?” Đây là một trong những bảo vệ được thuê tới, ánh mắt sáng quắc nhìn ba người trong lều, chỉ cần Lâm Đàm Đàm lên tiếng, anh ta sẽ lập tức đưa người ra ngoài.
“Không có gì.” Lâm Đàm Đàm khoát tay, lại nhìn Hứa Thiên Kim: “Cậu đứng ở đây, đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.”
“.... Dạ.” Hứa Thiên Kim nghe lời lui sang một bên.
Lâm Đàm Đàm chữa trị cho bác gái, tình trạng của bà ấy rất nghiêm trọng, cô chỉ có thể cải thiện bệnh tình, bà muốn khỏe hơn thì còn phải bổ sung dinh dưỡng.
Chờ người bệnh và người nhà rời đi, Lâm Đàm Đàm cũng ổn định tâm trạng, nói với bên ngoài cô sẽ tạm nghỉ rồi quay đầu nhìn về phía Hứa Thiên Kim.
Hứa Thiên Kim lập tức đứng lên, thẳng lưng. Lâm Đàm Đàm cảm thấy hơi đau đầu: “Cậu theo tôi ra đây.”
Đây không phải chỗ nói chuyện.
Cô đưa Hứa Thiên Kim đi thẳng đến một nơi trống trải, xác định xung quanh không ai có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện, cô cau mày nhìn cậu ta: “Tình huống của cậu thế nào? Nói rõ xem.”
Đây không phải cảnh tượng tha hương gặp cố nhân, hai mắt lưng tròng như trong tưởng tượng của cậu ta, Hứa Thiên Kim không yên lòng: “Chị, chị là bác sĩ Lâm?”
Lâm Đàm Đàm nhìn kỹ cậu ta, khuôn mặt người này cô không quen, nhưng cái tên Hứa Thiên Kim cô lại có ấn tượng rất sâu, chính là tên dị năng giả kim hệ mà cô đã tiếp nhận vào năm 19 tuổi, sau này cô phải mất nửa năm mới có thể trị khỏi hoàn toàn cho cậu ta.
Lúc cô cuối cùng cũng thông báo cậu ta không cần phải đến nữa, tên này nghẹn ngào khóc rống lên, cô còn tưởng cậu ta rất vui, ai dè cậu ta lại nói cậu ta rất tiếc vì sau này không thể đến gặp cô nữa.
Là một tên ngốc.
Về sau, cậu ta thường xuyên tặng cô các loại quà cáp, vì gia cảnh sung túc nên vung tay hào phóng, qua năm tết đến còn chạy tới gặp cô, làm mấy trò surprise vô cùng trẻ con.
Nếu hôm nay người đứng trước mặt cô là một người khác, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Đàm Đàm có thể là giết người diệt khẩu, bởi vì cô không muốn để bất cứ ai biết bí mật của mình, nhưng đối với tên ngốc hồn nhiên này, cô có chút không xuống tay được.
Được rồi, đúng ra không thể ra tay được.
Lâm Đàm Đàm thở dài: “Cậu đến từ lúc nào?”
Đây là ngầm thừa nhận, trái tim Hứa Thiên Kim chùng xuống, cười thật tươi: “Em mới đến không lâu, ngày cụ thể... chắc là trước ngày 21 thì phải.”
Ngày 21 tháng 1!
Tim Lâm Đàm Đàm đập mạnh, đó là ngày phát hiện cỏ biến dị kia. Thời gian thực vật biến dị xuất hiện, có liên quan đến cậu ta ư?
Lâm Đàm Đàm đè ý tưởng trong đầu xuống: “Cậu tới bằng cách nào?”
“Em cũng không biết, giây trước em còn đang ở lễ truy điêu chị đó, bác sĩ Lâm. Vậy mà mở mắt ra đã nằm trên giường ở đây rồi.” Cậu ta còn chưa nói hết, trong lễ truy điệu, cậu ta khóc to đến nỗi đau đầu, cả người choáng váng, sau đó liền đến đây.
Lâm Đàm Đàm ngẩn ra: “Lễ truy điệu à...”
Nghe tin lễ truy điệu của mình, Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật vi diệu. Sau khi đến đây, cô đã quyết định sẽ bắt đầu lại lần nữa, sẽ rất ít nhớ lại những việc trước kia, nhưng ba chữ kia đột nhiên khiến cô nhớ lại nhiều thứ, cô không nhịn được hỏi: “Ba mẹ tôi có ổn không?”
“Vẫn ổn, nhưng mà... họ rất đau khổ.”
Lâm Đàm Đàm thở dài, sau lại nhìn Hứa Thiên Kim, nếu tên này có thể quay về đó, nói cho bọn họ mình sống ở đây rất tốt thì hay rồi, dù sao người này nhìn qua không giống loại người có thể sống tốt trong mạt thế.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Cậu có thể trở về không?”
“Hả?”
Lâm Đàm Đàm cũng biết mình hỏi cũng như không, nếu có thể trở về cậu ta còn lựa chọn ở lại đây sao?
Cô hỏi: “Lúc cậu đến đã trở trong căn cứ rồi hả? Chủ nhân
//