Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Bộ Y tế không chỉ điều bác sĩ và dị năng giả đến khu lều trại mà còn bên trên còn phân cách các khu vực ra, cấm người cảm cúm ở những khu vực khác nhau di chuyển khắp nơi, hạn chế tối đa con đường lây nhiễm.

Lâm Đàm Đàm rất bất ngờ.

Muốn làm chuyện này căn cứ khẳng định phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ họ lại tình nguyện làm thế. Dù sao tài nguyên chữa bệnh rất quý giá, dùng để chữa cho những kẻ có tiền nhưng trị không khỏi còn thu vào rất nhiều. Nhưng cho khu lều trại dùng nhất định không được bao nhiêu lợi ích.

Cô bắt đầu có chút kính trọng đối với căn cứ lâm thời bấy giờ rồi.

Cả căn cứ có rất nhiều khu lều trại lớn lớn nhỏ nhỏ, Bộ Y Tế đảm nhiệm phần lớn nhưng vẫn để lại một ít cho Lâm Đàm Đàm, cô vui vẻ đồng ý.

Bận rộn cả ngày đến thật trễ, xong việc thì trời đã tối, dù đã trị qua một lượt cho những người mắc bệnh nghiêm trọng ở khu lều trại nhưng còn cách trị tận gốc rất xa, ánh mắt của những người bệnh nhìn nhóm dị năng giả rời đi có chút nặng nề.

Trở về phòng khám, Lâm Đàm Đàm bắt đầu phát tiền lương cho dị năng giả và bảo tiêu. Cô đã thuê một kho hàng ở gần phòng khám để đặt những vật tư kiếm được, bây giờ phát tiền lương đương nhiên cũng là dùng những vật tư đó để phát, bình quân chữa trị cho một bệnh nhân được trả 2 cân lương thực.

Giá này không khác xem bệnh trong phòng khám là mấy. Một bệnh nhân bình thường khi chữa khỏi cùng lắm cũng chỉ cần trả mười mấy, hai mươi cân lương thực, dị năng giả chủ trị có thể thu được 70%, chia theo số lần họ trị liệu cho bệnh nhân cũng tương đương giá này.

Nhưng chữa bệnh ở khu lều trại là việc từ thiện, có nghĩa là Lâm Đàm Đàm không thu vào mà phải chi trả rất nhiều khoản lương. Nhìn Tiền Phi Phi dẫn theo vài người vừa đọc tên, kiểm tra số khám và chữa bệnh vừa nhanh tay phân phát lương thực và vật tư khác, số vật tư Lâm Đàm Đàm hiện có đủ chi trả cho cái giá bây giờ là bao lâu? Đáp án nhiều nhất là hai, ba ngày.

Hứa Thiên Kim líu lưỡi: “Bác sĩ Lâm, chị thật hào phóng.” Nhà giàu nghiệp lớn cũng chịu không nổi mức tiêu hao này đâu.

Lâm Đàm Đàm nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là vào tay trái ra tay phải thôi.” Cô cũng không xem trọng vật tư cho lắm. Bên phía Diệp Tiêu có Bạch Trừng lo, tốc độ thu thập vật tư khỏi phải nghĩ, đừng nói bây giờ không có xây dựng thế lực, dù có đi nữa thì không có gì nuôi không nổi. Cho nên, với cô mà nói chỉ cần duy trì thu chi cân bằng là được rồi.

Vì thế, cô quyết định mở rộng quy mô phòng khám. Những dị năng giả mộc hệ mới đến hợp tác ngày hôm nay cảm thấy hợp tác vui vẻ, tuy rằng không bằng trị liệu cho nhóm người giàu có, thu vào một người thì ít nhưng không cần xem sắc mặc người ta cũng không cần quan tâm những thứ linh tinh, càng không cần lo bị lừa bị lỗ, kiếm tiền cũng khá dễ dàng. Vậy nên khi Lâm Đàm Đàm thông báo tuyển dụng, ai cũng muốn đến.

“Vậy sáng mai lúc bảy giờ mọi người tới chỗ này tập hợp, tôi sẽ thuê những phòng bên cạnh, hai ngày nay cứ ở đây trước, sau này thấy hợp thì chuyển sang khu vực khác mở chi nhánh.” Lâm Đàm Đàm cũng rất vui, càng nhiều người tới càng tốt mà, đều kiếm tiền cho cô cả, tuy trừ đi các chi phí bỏ ra thì lợi nhuận cũng chẳng nhiều. “Bên chúng ta kết lương theo ngày, không có việc nợ lương mọi người nên nếu có quen biết dị năng giả mộc hệ xin cứ gọi họ đến, trình độ thấp một chút cũng không sao, có thể trị bệnh là được.”

Phát biểu xong, tiễn nhóm dị năng giả đi, lại đến lượt phát lương cho nhóm bảo tiêu.

Tiền lương của họ thấp hơn, ngoại trừ những người đầu lĩnh được nhiều hơn một chút thì những người khác mỗi ngày được nhận 6 cân lương thực, hôm nay chỉ có nửa ngày, tức là 3 cân. Tổng cộng sáu, bảy mươi người, hơn hai trăm cân lương thực lại cất bước ra đi.

Tiền Phi Phi xem kho hàng trống đi một nửa, gõ máy tính cành cạch, cuối cùng nói: “Đàm Đàm, tiền lương em đưa ra có hơi quá cao không?”

“Cái gì cũng có giá trị của nó, đây là nhóm người có tố chất tốt nhất mà. Chị xem, ai cũng nghe lời, phục tùng mệnh lệnh, làm việc nhanh nhẹn, không gây ra chuyện gì khiến mình lo lắng, hơn nữa ai cũng là người có võ, hai, ba lần có người ồn ào muốn gây sự đều bị họ cản lại. Một ngày 6 cân lương thực có là gì, chờ ngày có thể rời khỏi căn cứ không chừng họ không thèm 6 cân lương thực này nữa đâu.” Lâm Đàm Đàm cảm thấy số tiền bỏ ra vẫn đáng giá.

Trong lòng Tiền Phi Phi lại nghĩ: Mưa rơi hơn nửa tháng, dù bên ngoài còn vật tư thì chỉ sợ bị ngâm bị úng nước, đâu còn bao nhiêu vật tư?

Nghĩ về tương lai, chị cảm thấy lo lắng trùng trùng, muốn khuyên Lâm Đàm Đàm giữ lại nhiều vật tư bên mình một chút nhưng ngẫm lại thì thấy cũng không cần phải vậy, chuyện chị có thể nghĩ ra Lâm Đàm Đàm cũng có thể nghĩ đến, nếu không ổn thì vẫn còn những người trong biệt thự đó, Lâm Đàm Đàm dám tiêu xài

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui