Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Một đường im lặng, lúc về tới biệt thự Lâm Đàm Đàm cảm thấy mình dường như mọc ra thêm một cái mạng, vừa vào đã thấy tất cả mọi người ở phòng khách.

“Về rồi!” Mai Bách Sinh dẫn đầu chào hỏi cô, Lâm Đàm Đàm lên tiếng: “Chắc không phải tất cả mọi người đều đợi em đó chứ?”

Bạch Trừng đang dùng máy tính xem số giao dịch hoàn thành hôm nay, nói: “Cũng không phải, bọn anh đang thảo luận ngày mai phải làm thế nào?” Anh ta nhìn Diệp Tiêu, Diệp Tiêu bước vào ngay sau Lâm Đàm Đàm, từ từ khép ô lại đặt ngoài cửa sau đó mới đóng cửa bước vào, xem anh như vậy đương nhiên là không vui vẻ gì.

“Ngày mai? Phải làm sao?”

Giang Hiểu Thiên đang nhai răng rắc cái gì đó: “Anh đã nói em quên chắc rồi mà, ngày mai là giao thừa đó!” (Tết âm lịch nhé, tháng 2 rồi mà)

Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, giao thừa đến rồi sao? Cô không biết thật: “Vậy nên mọi người định thế nào?” Cô đến gần Từ Thấm: “Hôm nay anh sao rồi?”

Từ Thấm dựa trên ghế sofa, nhìn sắc mặt có vẻ tinh thần không được tốt, cơn bệnh kéo dài hơn mười ngày khiến anh ta tổn hao nhiều sinh lực. Nhưng lúc này trong tay anh ta đang cầm một cái thìa nhỏ, chiếc thìa trong tay anh ta đang từ từ biến đổi hình dạng, bị anh ta kéo tới kéo lui, hơn nữa chẳng phải dùng sức lực mạnh mẽ kéo nó biến dạng mà là dựa vào dị năng.

Mắt anh ta sáng lên, hiển nhiên tâm trạng tốt hơn.

Anh ta nói với Lâm Đàm Đàm: “Hôm nay dị năng lại mạnh hơn một chút.”

“Em nhìn xem.” Lâm Đàm Đàm ngồi xuống cạnh anh ta.

Mai Bách Sinh tiếp lời cô: “Đương nhiên phải có một bữa cơm no đủ. Ngày mai mọi người về sớm một chút, mừng năm mới không cùng nhau ăn cơm tất niên sao mà được chứ. Lão Bạch, anh nhớ tìm một đầu bếp về nha.”

Diệp Tiêu vừa đến phòng khách, chậm rãi xoắn tay áo: “Ăn trái cây không?”

“Ăn!” Giang Hiểu Thiên ham ăn trả lời trước tiên, Diệp Tiêu xoay người vào bếp, sau đó tiếng vặn vòi nước, tiếng nước ào ào truyền tới.

Căn biệt thự này của bọn họ vốn một ngày chỉ được cấp 100 lít nước, cũng không đủ dùng, Bạch Trừng lập tức mua thêm chút nước. Anh ta không phải mua mỗi lần một ít như mấy người Tưởng Trung Ý mà trực tiếp cho dị năng giả lên lầu thả nước vào trong két nước, từ đó nước trong biệt thự chưa từng ngắt.

Chỉ có điều bọn họ không thể sử dụng lãng phí.

Diệp Tiêu vừa đi Lâm Đàm Đàm đã thở phào nhẹ nhõm, giúp Từ Thấm dẫn dắt phần dị năng còn chưa hoàn toàn thức tỉnh trong cơ thể. Dị năng của anh ta là kim hệ nhưng không phải kim hệ loại công kích mà là một loại có năng lực tùy ý thay đổi hình thái của kim loại. Năng lực này khi mạnh lên thậm chí có thể thay đổi kết cấu vốn có của vật chất, cực kỳ mạnh mẽ, cũng rất thích hợp với công việc chủ yếu là cải tiến, nghiên cứu chế tạo vũ khí dị năng của Từ Thấm.


Điểm này giống như trong lịch sử, khác ở chỗ anh ta thức tỉnh dị năng sớm hơn chừng một năm.

Do sự tồn tại của cô nên anh ta không kiêng nể gì dầm mưa, mạnh mẽ dẫn phát dị năng ra trước à?

Sau đó là Trình Kỳ Nam. Trình Kỳ Nam cũng đã thức tỉnh rồi, không ngoài dự đoán, là tiên tri. Lâm Đàm Đàm tò mò hỏi: “Anh có thể tiên đoán điều gì?”

Trình Kỳ Nam nhìn cô, ngẫm nghĩ: “Cơm tất niên có thể ăn được sao?”

Mọi người: “…”

Không ngờ anh ta lại nói lời này, nhưng hỏi anh ta sao lại ăn không được thì anh ta không thể nói rõ.

Trình Kỳ Nam nhìn ra ngoài cửa lớn: “Tôi cảm thấy khắp nơi trong căn cứ đầy rẫy nguy cơ, kiểu nguy hiểm sắp bùng nổ.” Giọng anh ta có chút khàn khàn, có chút âm trầm, ban đêm lại nói như vậy, có cảm giác quỷ dị.

Tất cả mọi người nghe anh ta nói mà nổi da gà. d.d LQD;

Diệp Tiêu bưng một mâm táo ra: “Có thể biết nguy cơ đó là đâu, khi nào sẽ bùng nổ không?”

Trình Kỳ Nam mấp máy môi, lắc đầu, chỉ là dự cảm đại khái, mơ mơ hồ hồ, không biết được cụ thể đó là gì, nếu chỉ như thế anh ta cảm thấy dị năng này cơ bản là vô dụng.

Diệp Tiêu vừa đưa táo cho từng người vừa trấn an anh ta: “Mới đầu dị năng yếu kém một chút cũng là bình thường.”

Mâm đựng trái cây đưa tới trước mặt lâm Đàm Đàm, Lâm Đàm Đàm nhìn qua, mỗi miếng táo có độ rộng giống nhau như đúc, khối lượng cũng tương đương, hơn nữa đã bỏ hạt, giống như dùng cái gì đó gọi là thần khí cắt táo để cắt ra, nhưng vấn đề là trong bếp có thứ đó sao?

Cô miên man suy nghĩ, cầm lấy một miếng: “Cảm ơn.”

Sau khi mỗi người cầm một miếng, anh đặt mâm trái cây lên bàn trà: “Mọi người tán gẫu đi, tôi lên trước.”

Những người khác cũng lục tục tản đi.

Lâm Đàm Đàm đi phía sau, Mai Bách Sinh lặng lẽ giữ cô lại: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì bên ngoài hả? Anh thấy hình như đội trưởng không vui.”


Lâm Đàm Đàm cứng đầu nói: “Có hả? Em thấy anh ấy vẫn ổn mà, vừa rồi đâu có cái gì không thoải mái xảy ra giữa bọn em đâu, vừa gặp mặt đã về rồi.”

“Vừa gặp đã về rồi hả? Nhưng trời còn chưa tối đội trưởng đã nói đi tìm em rồi mà, bọn anh còn tưởng hai người gặp phải chuyện gì rồi chứ.”

“À? Vậy hả?”

Nội tâm Lâm Đàm Đàm rối loạn, trở về phòng, cô thơ thẩn hồi lâu mới ảo não vò đầu, không thể nào không thể nào!

Nhưng nếu chỉ là quan hệ bình thường sao anh ấy lại có ánh mắt đó?

Lúc anh ấy nhìn mấy người Mai Bách Sinh và Từ Thấm cũng là ánh mắt đó sao?

Ánh mắt phức tạp… lại, lại mơ hồ thâm tình.

Lâm Đàm Đàm vừa tự cho mình một cú sét không nhẹ vừa nghĩ có lẽ mình nhìn lầm thì sao?

Nhưng vẫn cảm thấy có vấn đề nha, nghĩ đến đủ loại chuyện trước đây, cái dự cảm vô cùng xấu càng lúc càng rõ ràng--- Diệp Tiêu, không phải có tình cảm với mình đó chứ?

Lâm Đàm Đàm ngã xuống giường, ôm đầu □□.

Dù đây không phải chủ ý của mình nhưng nếu như vậy mình đã vô tình hoành đao đoạt ái (*), làm tiểu tam rồi!

(*) Hoành đao đoạt ái: Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác). (Nguồn: Thành ngữ tục ngữ- HoaSinh_Anhca)

Ấy, chắc là vẫn chưa đoạt ái thành công nhưng dù sao cũng là điềm báo cực kỳ gay go rồi.

Lâm Đàm Đàm lăn một vòng, nhìn căn phòng này, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Mọi người cùng sống dưới một mái nhà thật ra không thích hợp lắm, chẳng qua điều kiện có hạn. Thứ hai, cô muốn dung nhập vào đoàn đội này nên ngay từ đầu đã muốn ở như vậy, không muốn sửa, nhưng bây giờ dù không muốn cũng phải chuyển đi thôi.

d.d LQD; Cô đứng lên, định thu dọn đồ đạc của mình nhưng lại phát hiện hình như cũng không có gì để dọn. Cô không cần mấy sản phẩm dưỡng da chai chai lọ lọ, trang sức, bóp tiền, giấy tờ lại càng không có, cuối cùng thứ có thể nhét vào bao cũng chỉ có một chút như vậy.


Mà chân chính được xưng tụng là gia sản chính là chăn, còn có quần áo. Vừa mở cửa tủ quần áo do mình tìm được, Bạch Trừng đưa, trong trong ngoài ngoài, thật dày và mỏng, rất nhiều quần áo không biết từ lúc nào đã treo đầy một tủ.

Cô muốn mang những thứ đó đi nhưng thể tích quá lớn.

Cô thở dài, cầm lấy gối đầu của mình ôm vào lòng, cái gối mềm mềm thơm thơm cô cũng không nỡ bỏ.

Cô thoắt ẩn thoát hiện trong phòng sau đó di chuyển ra khỏi phòng. Phòng khách không có ai nhưng chiếc đèn nhỏ còn mở, lầu một có một căn phòng đặt máy phát điện chạy bằng xăng bây giờ cũng đã ngừng, có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Lâm Đàm Đàm xuống lầu, nghe tiếng kêu chi chi, vừa lúc có một con chuột to béo tiến vào từ cửa sổ, rùng mình một cái rồi chui vào trong ổ, cực kỳ bá đạo đá văng mấy con chuột nhỏ ra để mình ghé vào chỗ thoải mái nhất.

Lâm Đàm Đàm ngồi xổm bên cạnh hộp giấy, bên trong có hơn mười con chuột biến dị, hoặc là đang ngủ, hoặc là đang cắn quần áo rách dưới bụng. Thường ngày Lâm Đàm Đàm cũng mặc bọn nó, bọn nó đều tự ra ngoài kiếm ăn. Lâm Đàm Đàm đã giao hẹn trước với bọn nó là không cho ăn thịt người, người sống người chết gì cũng không được, không cho ăn lương thực của những người bần khốn, còn lại tùy bọn nó. Bọn nó có thể trèo lên ngọn núi liền với trụ sở căn cứ để bắt động vật nhỏ cho mình, dù sao cả đám sẽ không để mình bị đói.

“Các em nhìn lại mình xem, một đám ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, vui vẻ biết bao, không có chút phiền não nào. Căn biệt thự này tốt lắm phải không? Ở đến độ không muốn đi rồi chứ gì?” Lâm Đàm Đàm thấp giọng lảm nhảm: “Nếu chị muốn đi thì rốt cuộc nên mang các em đi đâu? Nếu mang theo các em thì chị phải kiếm một cái phòng to một chút mới được.”

Lâm Đàm Đàm cảm thấy có một ánh mắt đặt trên người mình, cô quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy ở đầu cầu thang có một người đang đứng.

“!!!” Nhém chút nữa bị dọa đến nhồi máu cơ tim, Lâm Đàm Đàm bật dậy: “Sao anh lại im lặng đứng đây!”

Diệp Tiêu từ từ đi xuống cầu thang: “Nghe tiếng em xuống lầu, anh nghĩ chắc là em đói bụng nên xuống xem.”

Lâm Đàm Đàm có chút thẹn thùng.

Tài nấu ăn của Diệp Tiêu chẳng ra sao nhưng tốt xấu gì anh cũng biết dùng đồ điện trong nhà, còn cô lại không dùng được. Không phải là không được mà lần đầu dùng có hơi lạ lẫm, bỏ trứng gà chưa bóc vỏ vào thẳng lò vi sóng, làm nổ lò vi sóng, hẹn giờ nồi cơm điện cũng phải nghiên cứu hết nửa ngày, đến giờ ăn cơm vẫn là một nồi gạo sống, lúc khử trùng bằng tủ khử trùng thì lại tháo nó ra luôn…

Chính là…. Cô chẳng biết thường thức gì cả, không còn cách nào khác, mấy thứ này đối với cô chính là quá cổ rồi, cũng không có sách hướng dẫn dạy cô dùng. Thật ra để cô lần mò vài lần khẳng định sẽ dùng được nhưng mọi người đã nhận dịnh cô là một đứa ngốc trong cuộc sống, từ đó không cho cô một mình vào bếp nữa. d.d LQD;

Nghĩ đến sự chăm sóc mọi người dành cho mình, Lâm Đàm Đàm lại cảm thấy mất mát.

Diệp Tiêu đến trước mặt cô, nhìn cô ôm gối đầu trong lòng, vai vác ba lô, cả người trông có vẻ ủ rũ rầu rĩ giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, ánh mắt tối sầm lại.

Anh hỏi: “Muốn ăn gì?” Giống như không nhìn thấy những thứ cô đang mang trên người.

“À, không ăn không ăn, em không đói.” Nói rồi lại định lên lầu.

“Đàm Đàm.” Diệp Tiêu gọi cô lại, im lặng một lát rồi đành cười: “Em không giận anh chứ?”

“Hả?”


Diệp Tiêu xoay người nhìn cô, dường như có chút buồn bực nói: “Mỗi lần em về trễ một chút hoặc muốn đi đâu cũng chỉ nói với Bạch Trừng, không nói cho anh, chẳng lẽ trong mắt em anh ta càng thân thiết, đáng tin hơn anh à?”

Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên.

Diệp Tiêu rũ mắt, dưới ngọn đèn mờ tối thoạt nhìn lại có chút cô đơn: “Anh biết, Bạch Trừng khiến người ta thích hơn anh, cậu ta muốn kết bạn với ai cũng thật dễ dàng. Anh quen biết em sớm hơn cậu ta nhưng bây giờ chuyện gì em cũng chỉ nói với cậu ta, trong lòng anh rất không vui.”

Anh nhìn lên, nhìn cô bằng ánh mắt trong suốt, lộ ra tất cả cảm xúc không xót lại gì, giống như một học sinh tiểu học đang lên án: Tại sao bạn chỉ chơi với đứa ngồi đằng sau, rõ ràng tôi mới là người ngồi cùng bàn với bạn mà.

Lâm Đàm Đàm…thấy kinh ngạc, thấy dễ thương.

Anh anh anh đang làm nũng à? Má, thanh máu tuột thẳng xuống rồi.

Diệp Tiêu bước tới một bước, vẻ mặt chân thành tha thiết còn hàm chứa sự xin lỗi: “Cho nên anh không hạn chế hành động của em, em đi ra ngoài, đi đâu cũng được, về trễ cũng không sao, đừng chỉ nói với Bạch Trừng, anh muốn em cũng nói với anh một tiếng, như vậy anh mới yên tâm.”

Cuối cùng Diệp Tiêu còn cười, gió mát trăng thanh, mắt chứa chờ mong: “Có được không?”

Thanh máu bằng không, linh hồn Lâm Đàm Đàm ngã xuống dậy không nổi, cơ thể ngơ ngác gật đầu: “Dạ.”

Được cam đoan, hình như Diệp Tiêu rất hài lòng: “Vậy em muốn ăn gì? Mì sợi được không? Nấu với gói nước hầm xương mùi vị cũng không tồi.”

Lâm Đàm Đàm tiếp tục gật đầu.

“Vậy em ngồi chờ một chút đi.” Diệp Tiêu dẫn cô đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, nhìn cô còn ôm gối đầu, mỉm cười bước vào phòng bếp bận rộn.

Lâm Đàm Đàm mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, cho nên, lúc trước anh nói trừ phi, là trừ phi có đi cũng báo với anh ấy một tiếng à?

- ----- (Lời tác giả) ------

Tác giả có lời muốn nói:

Bữa khuya: Nửa đêm thức dậy, nghi ngờ vợ muốn trốn nhà ra đi, đây chính là lúc phải bày ra kỹ thuật diễn chân chính!

Bạch Trừng: MMP, đừng có lấy tôi ra để vờ vịt! (MMP là một câu chửi tục, mấy bạn muốn biết là gì thì tự tìm nhen:v)

Đàm Đàm: Dễ, dễ thương quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận