Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Một tô mì sợi nóng hầm hập được bưng lên, còn có một cái trứng luộc thoạt trông khá xấu đang nằm ở trên.

Vì cho thẳng gói nước hầm xương heo đậm đà vào nên dù không bỏ thêm gia vị gì khác hương vị vẫn rất ngon, nhưng Lâm Đàm Đàm không tập trung ăn được.

Cô lén lút nhìn Diệp Tiêu, hết nhìn lại ngó. Vậy là anh ấy không có suy nghĩ gì khác với mình mà chỉ là do tâm lý tranh giành tình cảm như học sinh tiểu học?

Lâm Đàm Đàm cảm thấy là lạ, Diệp Tiêu là người như vậy sao?

Nhưng so với việc anh “di tình biệt luyến” (*), cô cảm thấy nói vậy càng dễ hiểu hơn.

(*) Di tình biệt luyến = yêu một người rồi không yếu người đó nữa mà có người khác, có cách giải thích là: thay người yêu như thay áo.

Trong lòng Lâm Đàm Đàm cảm thấy mâu thuẫn, một bên trực giác cho rằng có chỗ nào đó không đúng, một bên lại khẳng định chỉ đơn giản là thế thôi nên chẳng cần phải chuyển ra ngoài làm gì, chỉ vì anh ấy thấy mình là con gái, lại tàn tật vì cứu mạng Mai Bách Sinh nên mới quan tâm đặc biệt. Anh vốn là đội trưởng, có chuyện gì mình cũng không nói với anh ấy mà chỉ nói với Bạch Trừng quả thật không ổn cho lắm.

Hơn nữa, nếu xem mình là bạn thì hành vi của mình có vẻ cố ý xa cách, làm tổn thương người ta.

Lâm Đàm Đàm ngồi đó suy nghĩ lung tung, tròng mắt đảo tới đảo lui, Diệp Tiêu nhìn rõ rành rành, trong lòng vừa buồn cười vừa chẳng biết làm sao. Giống như đang nhìn một con ốc sên lớn có chiếc vòi vô cùng nhạy cảm, chỉ cần nhận thấy anh chủ động tiếp cận, cô lập tức rụt vào trong vỏ, anh tránh ra một chút cô mới chậm rì rì ló đầu ra. Anh muốn nói thẳng ra, nhưng chỉ mới lộ ra dấu hiệu như vậy cô đã sợ đến nỗi cõng cái vỏ cứng của mình chuyển nhà chạy trốn rồi.

Anh đáng sợ đến vậy à? dien. dan LQD

Không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm kéo dài, nếu cô đã không thích anh chỉ có thể đổi một chiến lược khác, buông tay là không thể, chỉ có thể từ từ tiến hành.

Trên thực tế, nếu không phải do thái độ né tránh và sự xuất hiện của thằng nhóc Hứa Thiên Kim kia anh cũng sẽ không sốt ruột.

Anh chớp mắt, sau đó nói với vẻ mặt bình thường: “Em còn nhớ Chu Nham không?”

“Ai?”

“Không phải em muốn tìm gã sao? Bây giờ gã đang ở ngay trong căn cứ, anh đã nghe ngóng rõ ràng tình huống của gã, muốn nghe thử không?”

Tuy Hứa Thiên Kim có nói một ít chuyện liên quan đến Chu Nham nhưng điều cậu ta biết chỉ có hạn, Lâm Đàm Đàm lập tức ngồi thẳng lên: “Anh nói đi.”

Diệp Tiêu cười nói: “Em ăn đi, vừa ăn vừa nghe anh nói.”

“Trước mạt thế, Chu Nham mở một công ty ở Ninh thị. Sau khi mạt thế đến, trong mấy ngày đầu gã đã đưa những công nhân còn sống sót tới căn cứ. Hắn giỏi giao thiệp nên sống trong căn cứ không tệ. Từ lúc gặp lại Chu lễ, người của anh em họ tụ tập lại, lợi thế tăng lên thì lập tức đầu nhập bên quân đội.”

Diệp tiêu tạm dừng một lát: “Không phải Lữ Kiếm Bình mà là quân đội của một thế lực khác. Lãnh đạo của họ cùng phe với thủ trưởng trước kia của anh, dù lụi bại trong lần cạnh tranh lãnh tụ căn cứ lần thứ nhất nhưng thực lực chỉnh thể không kém hơn Lữ Kiếm Bình bao nhiêu. Chu Lễ giao mẹ con Mỹ Quyên cho bên kia, tương đương với một phần danh tiếng, đứng vững gót chân.”

Lâm Đàm Đàm hơi sững sờ, nuốt một ngụm mì sợi xuống: “Từ Mỹ Quyên? À, em nhớ ra rồi.” Chính là đôi mẹ con thuộc một trong bốn mục tiêu cứu viện của tiểu đội Diệp Tiêu, được Chu Lễ cứu đi trước một bước. Trên đường di chuyển, Lâm Đàm Đàm đã thấy họ một lần từ phía xa xa, rất xinh, là loại phụ nữ xinh đẹp, thành thục.

Lúc đầu cô còn tưởng người phụ nữ đó có liên quan đến việc Chu Lễ phất lên ban đầu như trong dã sử, bởi người phụ nữ đó có liên quan đến bên quân đội. Vừa nhìn thấy Từ Mỹ Quyên, trong nháy mắt cô đã liên tưởng đủ thứ linh tinh. Ví dụ như cắm sừng cho tình cũ của Từ Mỹ Quyên sau đó nội ứng ngoại hợp mưu đoạt quyền lực của người ta gì gì đó.

Không ngờ lại là tình huống này.

Bỗng dưng cô nhớ tới: “Vậy Từ lão gia và hai nhà khoa học kia…”

“Qua bên kia hết rồi.”

“Thế anh không được khen thưởng gì à?” Chu Lễ chỉ nhờ vào một mục tiêu cứu viện đã đứng vững gót chân trong quân đội, bên Diệp Tiêu có tận hai người mà.

Diệp Tiêu: “Thái Thành Lương còn bị giam trong tay chúng ta.”

À, hiểu rồi.

Diệp Tiêu tiếp tục nói: “Bây giờ Chu Lễ thành tâm phúc bên đó, Chu Nham cũng nước lên thuyền lên. Em... dù có thù cũ gì với gã cũng đừng tùy tiện làm gì cả.”

Lâm Đàm Đàm hỏi: “Nếu em cứ muốn gã chết thì sao?”

Diệp Tiêu nhìn cô một lát, suy tư nói: “Nếu muốn gã chết thì lại đơn giản, bên cạnh gã tuy rằng có không ít người nhưng nói cho cùng cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, ám sát gã không khó.” Anh im lặng một chút: “Anh sẽ giúp em.”

Trong lòng Lâm Đàm Đàm run lên: “Anh không hỏi tại sao em lại muốn làm thế à? Lỡ đâu chỉ là do em muốn giết gã nên giết, gã hoàn toàn vô tội thì sao?”

“Anh không biết giữa hai người có ân oán gì nhưng anh tin em không phải là người không biết phân biệt thị phi. Nếu gã có thể khiến em động sát tâm nhất định là có nguyên do. Đương nhiên nếu em muốn nói cho anh biết thì anh rất sẵn sàng được làm người lắng nghe.”

Lâm Đàm Đàm cúi đầu khuấy nước mì đã sớm ăn xong, nghĩ: Không, mình không nên nói. Chu Nham và mình vốn không quen, thời đại này gã cũng chưa làm ra chuyện gì gây bất lợi cho mình.

Gã chỉ là… bất công với anh.

Rõ ràng gã ăn hôi của anh, dùng danh nghĩa của anh để thu nạp nhân tâm, làm Tổng Thống, sau khi ngồi vững lập tức phủi sạch mọi thứ về anh.

Nhà họ Chu bọn họ hết thế hệ này đến thế hệ khác độc bá quốc gia mới, bắt đầu dựng lên sự độc đoán của họ, khéo léo không chút dấu vết làm mờ nhạt đi công lao của những cường giả thời mạt thế. Mà những hình ảnh, bài viết, đoạn phim, tư liệu về người mạnh nhất là anh gần như bị tiêu hủy sạch sẽ.

Kỷ nguyên mới bắt đầu từ đời của đệ tam, đệ tứ hầu như chẳng còn ai biết đến sự tồn tại của anh, cũng không còn ai nhớ anh đã từng trả giá tất cả vì thế giới này.

Nếu, nếu không có những chính khách đối địch với họ Chu, muốn kéo bọn chúng xuống ngựa nên đã nhấc lên cơn sốt khảo cổ thì nào ai biết trong mạt thế từng có một người tên là Diệp Tiêu? Ai biết được yêu hận vui buồn, sinh tử tình cừu của anh?

Mỗi khi Lâm Đàm Đàm nghĩ đến đó đều cảm thấy rất khổ sở, đồng thời vô cùng chán ghét Chu Nham và đời sau của ông ta.

Nhất là sau khi cô thật sự tiếp xúc với Diệp Tiêu, cảm giác phản cảm và chán ghét càng xâm nhập sâu vào cốt tủy, mãnh liệt đến mức khiến cô muốn trực tiếp giết chết Chu Nham để trừ hậu hoạn.

Nhưng cứ động thủ thẳng tay như vậy, lúc này cô lại bắt đầu do dự. Cô biết rõ tại sao tiến tình của mạt thế lại

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui