Chu Nham chợt cảm thấy lạnh cả người, giống như bị ai để mắt đến, tuy rằng cảm giác này biến mất rất nhanh nhưng vẫn khiến gã dựng tóc gáy. Gã nhìn khắp nơi, không tìm được nhân vật nào khả nghi nhưng lại thấy hai người.
Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm.
Nửa tháng nay, hai người này là những nhân vật làm mưa làm gió được không ít người nhắc tới nên đương nhiên Chu Nham biết họ, phải nói là biết mặt đơn phương. Lúc này thấy họ đứng cùng nhau, tay Diệp Tiêu còn đặt trên đầu Lâm Đàm Đàm như đang an ủi, gã có chút bất ngờ, quan hệ giữa họ là vậy sao? dien?dan?Lqd
Nhưng hình như cũng có thể hiểu được, hèn chi dù các thế lực khác có mời chào Lâm Đàm Đàm trong sáng ngoài tối thế nào người ta cũng không chịu, tình nguyện ngày ngày làm một số chuyện chẳng người nào hiểu nổi như mở phòng khám, chữa bệnh, chỉ lấy một chút lương thực nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn chữa bệnh từ thiện không cần đền đáp.
Vốn dĩ với bản lĩnh của cô, đi trận doanh nào mà không được người ta cung phụng như bảo bối, thế mà lại cam chịu cúi người xen lẫn trong đám dị năng giả mộc hệ bình thường, phục vụ cho nhân dân dưới tầng chót.
Muốn nói thu mua nhân tâm thì cũng không đúng, rốt cuộc là cô ấy làm vì điều gì? Không phải là vì yêu đó chứ?
Chu Nham đang thầm cười trong lòng, đã thấy ánh mắt Diệp Tiêu bỗng dưng quét sang, ánh mắt chưa kịp thu lại của bị anh bắt gặp, vẻ khinh thường và cười nhạo trong mắt còn chưa kịp giấu đi, gã nhất thời bị dọa thót tim, trong lúc vô ý vấp phải hòn đá, lảo đảo ngã một cái.
Lâm Đàm Đàm nhìn theo ánh mắt Diệp Tiêu, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chu Nham, cô trừng to mắt, đi trên đất bằng cũng có thể ngã, đúng là cái tên chỉ dựa vào ăn hôi mà thắng.
Cô cảm thấy người này chỉ cần không có khí vận gia thân (ý là số hên), chỉ cần người mạnh hơn gã vẫn còn sống khỏe thì gã sẽ không có ngày nổi danh.
Cho nên so với việc giết hắn, bảo vệ Diệp Tiêu và cả đội sống sót tiến vào hậu kỳ quan trọng hơn.
Cô đột nhiên không thấy rối rắm nữa, coi như đề phòng một thằng khốn bình thường là được. Nếu gã chọc đến cô thì cho gã đẹp mặt, không thể chùn tay vì thân phận của gã được.
Cô không còn xoắn xuýt, ánh mắt Diệp Tiêu lại âm trầm. Nếu mình không nhìn lầm, vừa rồi người kia đang cười nhạo và khinh miệt Đàm Đàm?
Anh híp mắt, vẻ mặt hơi lạnh.
Chu Nham bước nhanh tới cạnh Chu Lễ mới có được chút cảm giác an toàn, giật mình phát hiện mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chu Lễ khó hiểu: “Sao mặt chú kém vậy?”
“Đâu có gì đâu.” Chu Nham lắc đầu. “Anh, người bên kia là Diệp Tiêu à?”
Chu Lễ nhìn Diệp Tiêu và cả Lâm Đàm Đàm đứng bên cạnh xe tải, sắc mặt khá kém.
Chu Nham nói: “Việc lần này thất bại không biết thiếu tướng Lý có trách chúng ta không nữa.”
Chu Lễ đáp: “Không đâu, anh chỉ dẫn đường và hỗ trợ, chủ lực vẫn là người một nhà của Lý Quần, trách nhiệm chủ yếu không phải của anh.”
Nói thì nói vậy, Chu Lễ cũng biết Lý Quần chắc chắn sẽ bất mãn, thay vì khó chịu do người nhà mình vô dụng, ông ta càng sẵn sàng ghi nhận phần khuyết điểm này lên đầu mình, sau đó sinh ra ấn tượng xấu rằng mình ngay cả việc nhỏ cũng làm chẳng xong.
Anh ta nhìn mười chiếc xe lộn xộn bên mình, lúc đó đội ngũ của Hình Quốc Lượng bị zombie chia cắt, đông một chiếc tây một chiếc, biện pháp chống thấm nước cũng làm không tốt, có nhiều chiếc còn bị ngã ngang, vật tư bên trong hoặc ngâm nước đến rã ra hoặc là vung vãi trên đất, khó khăn lắm mới có thể tìm ra chút gì đó có thể dùng, có thể ăn, miễn cưỡng gom thành bao nhiêu đây xe, anh ta nhìn còn ngại khó coi.
Tâm trạng anh ta rất tệ, cứ tưởng đây là cơ hội biểu hiện ngàn năm có một, cuối cùng lại thành ra thế này, rốt cuộc là tiếng gió lọt từ đâu ra?
Anh ta nhìn Diệp Tiêu với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt tạm dừng trên người Lâm Đàm Đàm đang nói chuyện với anh vài giây, thầm nghĩ: Diệp Tiêu đúng là khắc tinh của mình.
Nghĩ vậy, chợt thấy bên kia có vài sĩ quan đi về phía Diệp Tiêu.
“Thượng tá Diệp, các anh hành động nhanh thật, thiếu tướng Lý bên kia vừa truyền mệnh lệnh các anh đã nhận được thông tin rồi, còn giành hành động trước cả chúng tôi, năng lực hành động này khiến người ta không thể không phục.” Cao giọng nói lời có ý châm chọc, mọi người xung quanh nghe được đều dừng hết việc trên tay, những tên này chỉ thiếu viết mấy chữ “khó chịu, bới móc” lên mặt, là cái loại từ đầu đến chân đều toát ra vẻ muốn ăn đòn. Nhưng hiển nhiên, bây giờ rõ ràng họ đang muốn đánh Diệp Tiêu một trận.
dien?dan?Lqd Lâm Đàm Đàm vừa tập trung nhìn vừa đánh giá bọn họ, dù họ mặc quân trang nhưng đã trở nên dơ dáy bẩn thỉu, cả người toát ra vẻ nhếch nhác mà âm trầm, trên giày dính đầy nước bùn, hình tượng thật là khó coi.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, kéo cô đến sát người mình, Diệp Tiêu nhìn mấy người kia, lạnh nhạt nói: “Quá khen.”
Tên cầm đầu có vẻ mặt tàn ác: “Mày bớt giả bộ con mẹ nó đi, thủ trưởng kêu mày qua giúp sức mày lại cố từ chối, ra là chờ giở trò xấu? Tốt nhất mày giao hết vật tư ra đây!”
Thủ trưởng mà tên này nhắc tới đương nhiên không phải Lữ Kiếm Bình mà đang gọi chính thủ trưởng của hắn- Lý Quần.
Mọi người bên phía Diệp Tiêu bắt đầu tụ tập lại, Mai Bách Sinh trời sinh nóng tính cũng rất giỏi cãi nhau với người ta lúc này liền xông tới, tuôn một tràng: “Mày sủa cái mẹ gì đó? Mấy thứ này vốn là của bọn tao, giao mẹ gì mà giao! Hồi sáng lúc ở bên ngoài đám bụi đời chúng mày thấy bọn tao thì sợ teo lại như trứng cút, quay đầu bỏ chạy.Giờ về căn cứ rồi, thấy an toàn thì muốn cướp đúng không? Thủ hạ của Lý Quần đều phế như mày thì tao cũng thấy thương ổng lắm, lăn lộn tới đây rồi mà chẳng có lấy
//