Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh



Trước khi đám người Lâm Đàm Đàm phát hiện cái miệng hố này, nói đúng ra là trước khi trời tối, Diệp Tiêu cũng đã đến chỗ rễ cây thực vật biến dị đã tấn công bọn họ để nhìn mấy lần. Chỗ đó thậm chí đã bị dị năng giả đào sâu ba thước (~1 mét), lục soát mấy lần cũng không phát hiện gì cả, chỉ tìm được một số rễ nhỏ.

Ngay cả đường hầm khi rễ cây thô to đi qua chắc chắn phải để lại cũng tìm không thấy.

Thứ đó giống như đột nhiên xuất hiện sau đó biến mất một cách khó hiểu.

Diệp Tiêu ngồi xổm dưới cái hố đất khổng lồ sâu 5, 6 thước cả buổi, bỗng nhiên anh vò chút bùn đất, phần lớn thổ nhưỡng khu này rất dày chặt, chỉ có một bộ phận khá rời rạc, ẩm ướt, hạt đất còn khá mịn màng.

Sự khác nhau vô cùng nhỏ, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể nhận ra được.

Trong bùn đất còn có thứ gì đó dinh dính, chẳng biết là thứ gì.

Diệp Tiêu khẽ nhíu mày, lần theo chỗ đặc biệt đó vào sâu bên trong, anh cứ dùng dị năng đào xa tới mấy mét, đào ra một đường hầm.

Trên mặt đất, người được cử tới giúp đỡ Diệp Tiêu điều tra hiện trường há hốc mồm: “Thượng tá Diệp, đây là…”

“Đây là quỹ tích thứ kia đã đi qua, sau khi nó rời đi đã dùng đất mới lấp lại.”

Người phía trên rợn tóc góc: “Nó, nó biết che giấu hành tung của mình?”

“Ừ, chắc là một vật nhỏ có trí tuệ.”

Vật, vật nhỏ? Người phía trên cạn lời, thứ đó rất đáng sợ có được không?

Diệp Tiêu nói: “Nhờ cậu tìm giúp tôi vài dị năng giả thổ hệ đến đây.”

“Dạ!”

Sau đó họ bận rộn đến tối, Diệp Tiêu và mấy dị năng giả thổ hệ cùng nhau đào ra một đường hầm dài mấy chục mét. Thứ đó rất cẩn thận, không ngờ lại không tìm thấy quỹ tích chính xác, cũng may dị năng giả thổ hệ mẫn cảm với các thành phần thiên nhiên trong bùn đất nên giúp đỡ Diệp Tiêu không ít việc.

Nhưng cả hai đường hầm đào ra được đều không phải hướng về phía ngọn núi bên kia mà đi về hướng ngược lại.

Diệp Tiêu nhìn theo phương hướng đó hồi lâu, lông mày càng nhíu chặt lại.

Lữ Kiếm Bình nghe nói có phát hiện nên lập tức chạy tới, hỏi Diệp Tiêu dưới đáy hố: “Tìm được không?”

Diệp Tiêu phủi bùn đất trên tay, đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên, mượn lực vài cái đã lên tới mặt đất: “Vẫn chưa tìm được, nhưng căn cứ những gì vừa phát hiện thì tình huống không ổn lắm. Tôi vốn cho rằng nó là rễ của một chủng thực vật nào đó, theo rễ tìm đến cây phía trên là có thể khóa chặt mục tiêu.”

Lữ Kiếm Bình nói: “Việc này tôi đã thử cho người nhổ tận gốc tất cả thực vật trong vòng một cây số quanh đây nhưng không có gì dị thường. Cho người tìm trên núi cũng không phát hiện được gì.” Lữ Kiếm Bình xoa đầu mình, hiển nhiên sự xuất hiện quỷ dị, bất ngờ của thứ đó khiến ông cực kỳ đau đầu, bởi vì ông cũng nghi ngờ nguy hiểm đến từ trên núi nên đang do dự có cần dời xa chân núi hay không.

Thế nhưng đây cũng không phải người một nhà ông chuyển đi mà là tất cả những ban ngành quan trọng cùng nhau di dời đi xa, đó là một công trình lớn. Hơn nữa, nhiều người như vậy phải đặt chân ở đâu đây? Căn cứ còn chỗ nào lớn như vậy chứ.

Diệp Tiêu nghe xong, nói: “Có hai loại khả năng. Một trong số đó là thứ này không phải thực vật mà là một loài bò sát trông giống rễ cây sống dưới nền đất.”

Lữ Kiếm Bình cau chặt mày, sắc mặt của người bên cạnh ông cũng xấu đi. Bò sát dưới nền đất? Nghe càng khủng bố hơn nữa đó.

Thiết bị thông tin của một người nào đó vang lên, nhận cuộc gọi nghe được vài câu, vội báo cáo với Lữ Kiếm Bình: “Thủ trưởng, viện khoa học đã có kết quả, kết luận sau giải phẫu nói rằng nó là một loại thực vật, có kết cẩu tế bào điển hình của thực vật.”

Lữ Kiếm Bình: “Là loại cây nào?” dien- dan- LQD

“Dạ, tạm thời vẫn chưa thể xác định, họ nói tính trạng kỳ lạ, đang tiến hành đối chiếu với tập tranh tư liệu về nhiễm sắc thể.”

Lữ Kiếm Bình thầm mắng ‘một đám vô dụng’ ở trong lòng. Hai chiếc rễ vừa bị Lâm Đàm Đàm chặt xuống, người của viện khoa học đã nôn nóng vội vàng chạy tới đòi, mấy sợi rễ sau này đào ra được bọn họ cũng mang đi, tài liệu nghiên cứu nhiều như thế mà qua mấy tiếng đồng hồ mới nói với ông: À, biết rõ nó là một loại thực vật. Cây gì? Không biết.

Vậy đặc tính của nó? Nhược điểm? Cái gì cũng không biết!

Mỗi ngày tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, kết quả làm được chuyện gì? Một đám ăn hại!

Trong lòng Lữ Kiếm Bình đã muốn giảm một nửa tài nguyên cấp cho viện khoa học. Diệp Tiêu lại nói tiếp: “Nếu xác định là thực vậy vậy rơi vào khả năng thứ hai. Thứ này không có bộ phận mọc trên mặt đất mà chỉ sống dưới đất, hơn nữa còn có thể tự do di chuyển, rất có thể là nó không bị hạn chế gì cả.”

Mặt Lữ Kiếm Bình tái mét, nói tóm lại vẫn là có thể tự do di chuyển, việc này thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận được.

“Cậu chắc chứ?”

“Không thể khẳng định hoàn toàn nhưng tạm thời vẫn chưa có sự kiện nó công kích nhân loại lần hai?”

“Không có, lúc chiều là lần đầu, trước đây thứ đó chưa từng xuất hiện, sau đó cũng không có động tĩnh gì.”

Nếu không có chiếc xe bị nghiền thành sắt vụn, bọn họ còn cho rằng thứ đó chưa từng xuất hiện.

Chẳng lẽ phải đợi lần thứ hai nó xuất hiện tấn công người khác bọn họ mới có thể đưa ra đối sách? Vấn đề là căn cứ to thế này ai mà biết rốt cục nó chạy đi đâu? Định khi nào sẽ ra tay?

Đột nhiên Lữ Kiếm Bình nói: “Diệp Tiêu, không phải là người của cậu có thứ gì mà nó thích chứ?” Con đường này rất rộng, mỗi ngày có không ít xe chạy tới chạy lui, sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, nhằm ngay lúc xe họ chạy qua lại gặp chuyện.

Vẻ mặt Diệp Tiêu không đổi nhưng mi mắt lại khẽ run lên.

“Tóm lại tạm thời không có kết quả, tăng cường phòng bị đi.”

Diệp Tiêu lập tức bàn với Lữ Kiếm Bình về 400 tấn lương thực.

400 tấn lương thực quả thật không nhiều bao nhiêu nhưng nghe anh nói muốn đưa chúng cho căn cứ, mặt mày Lữ Kiếm Bình vẫn giãn ra, vỗ vai Diệp Tiêu nói: “Cậu có lòng rồi.”

“Đợt lương thực này cứ lấy danh nghĩa của căn cứ để cung cấp cho những bệnh nhân cảm cúm thì sao?” Diệp Tiêu nói.

Lữ Kiếm Bình nhìn anh một cái, nghĩ rằng anh thật quan tâm đến những người bị cảm cúm, nhưng ông ta cũng đã chứng thực từ bệnh nhân các nơi, thể chất của những người từng cảm cúm đúng là được tăng cường rất nhiều, trong đó còn xuất hiện vài dị năng giả.

Tuy Viện khoa học vẫn chưa thể đưa ra lập luận chính xác nhưng phần lớn đều tán thành rằng trong cơn mưa có chứa năng lượng xúc tiến sự tiến hóa, giống như động thực vật bị mưa xối qua đều có tiến hóa lớn.

Hay như đàn zombie vây quanh bên ngoài căn cứ kêu khóc suốt nửa tháng qua, hoặc như một mảng cỏ dại không để ý một chút đã lập tức sinh sôi tươi tốt, cả những thứ không biết là gì đang bò dưới lòng đất nữa.

Chỉ có con người không mẫn cảm với loại năng lượng này, hơn nữa trước khi nhận được lợi ích, biểu hiện phổ biến lại là bệnh nặng một đợt.

Mất một cái mới được một cái khác, tương lai sao mà kham ưu.

Lữ Kiếm Bình càng nghĩ càng sốt ruột, vì thế ông lại càng trông mong vào đám bệnh nhân bị cảm cúm, hận không thể khiến tất cả lập tức khỏi bệnh sau đó biến thân thành siêu nhân.

dien- dan- LQD 400 tấn lương thực phát cho quần thể nào khác cũng chả đủ vào đâu nhưng cho bệnh nhân thì vẫn xem như là có, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của căn cứ, đây là việc tốt cho thanh danh của thủ trưởng căn cứ là ông đó. Thế là ông gật đầu đồng ý ngay, nhìn Diệp Tiêu cũng thuận mắt hơn không ít.

Diệp Tiêu lại nói cho ông ta biết quyết định muốn mời chào một ít người của mình, muốn làm gì trên địa bàn của người ta vẫn nên nói một tiếng.

Lữ Kiếm Bình: “Vậy là cậu phải ở lại chỗ này à?”

Diệp Tiêu: “Tạm thời tôi chưa định rời đi, giữa tôi và Lý Quần đã có xích mích, phát triển thế lực cũng là vì tự bảo vệ mình.”

Buổi chiều người của Lý Quần và Diệp Tiêu xảy ra xung đột, đương nhiên Lữ Kiếm Bình có biết, đợt lương thực này từ đâu tới ông ta cũng rõ mười mươi. Đối với sự bất hòa giữa Diệp Tiêu và phe Lý, ông ta cảm thấy vui khi sự thành, vì thế liền vui vẻ đồng ý cho Diệp Tiêu xây dựng thế lực của bản thân.

“Nhắc tới thì phía đông vẫn còn một khu đất, để hoang cũng phí, cậu muốn thì cứ mượn dùng đi.” Đột nhiên Lữ Kiếm Bình nói.

“Là khu đất gần bãi đỗ xe?”

“Chính là khu đó.”

Diệp Tiêu có ấn tượng với mảnh đấy đó, địa thế tương đối thấp, nước đọng không thể khơi thông, cũng chẳng phải chỗ tốt lành gì nhưng đất rất rộng. Anh muốn phát triển thế lực của mình đầu tiên cần phải có địa bàn, mà trước mắt muốn tìm một mảnh đất trống trong căn cứ Ninh thị không phải là một điều dễ dàng.

Mảnh đất này sửa sang lại đàng hoàng thì cũng không tệ, cách khu biệt thự không xa.

Anh nói tiếng cảm ơn sau đó đến bãi đỗ xe bàn giao lương thực, loại chuyện nhỏ này đương nhiên Lữ Kiếm Bình sẽ không đích thân đi nhưng để tỏ ý tôn trọng đối với Diệp Tiêu, ông ta vẫn để thân tín mang một chi bộ đội qua.

Xe rời đi, Lữ Kiếm Bình cũng nói: “Về thôi, trước khi tìm ra cái thứ kia thì đừng mơ ngủ yên giấc.”

Thủ hạ của ông ta hỏi: “Thủ trưởng, tại sao ngài lại đồng ý cho Diệp Tiêu phát triển thế lực? Người này, nắm trong tay vẫn hơn.”

Lữ Kiếm Bình thản nhiên đáp: “Dù tôi muốn nắm, cậu nghĩ cậu ta sẽ bằng lòng làm thanh đao trong tay tôi à?”

Thủ hạ im lặng.

Lữ Kiếm Bình lại nói: “Sau vài lần tiếp xúc, tôi thấy người trẻ tuổi này coi như cũng hợp ý tôi, tính cách có hơi cứng rắn nhưng ít ra cũng bớt lo, không chọc phiền toái cho tôi mà còn có thể giúp đỡ đôi chút, thay vì cứ để cậu ta rời đi như thế không bằng để cậu ta an toàn phát triển. Cậu nói xem, đến lúc đó tôi sẽ sốt ruột trước hay là Lý Quần sốt ruột trước?” Lữ Kiếm Bình cười nhạo một tiếng: “Lão ngu xuẩn kia, nói lão tầm nhìn thiển cận lão còn không tin, chỉ vì vài trăm tấn lương thực lại khiến Diệp Tiêu mất mặt, đầu óc bị trận mưa này xối cho nhũn ra rồi à?”

Lữ Kiếm Bình lại nhìn về phía Bắc: “Mẫn Diên Đức kia cũng là người khéo léo, nghe nói ông ta ở thủ đô chiêu binh mãi mã, nhảy nhót tưng bừng, quăng ra từng căn từng căn biệt thự để thu mua dị năng giả, thế mà lại đẩy một vũ khí sắc bén chân chính ra. Cậu nói tôi nghe, ông ta đang nghĩ gì? Rõ ràng Diệp Tiêu là thuộc hạ trực tiếp của ông ta, là đồng minh sẵn có mà.”

Thủ hạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ai mà ngờ dị năng của Diệp Tiêu có thể mạnh như vậy chứ.”

Lữ Kiếm Bình thầm nghĩ: Cũng đúng, ai mà ngờ một dị năng giả phong hệ lại mạnh đến vậy, chuyện ở bãi

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui