Lâm Đàm Đàm chà hai đầu ngón tay vào nhau: ‘ Nếu có thổ hệ dị năng giả biến ra thật nhiều đất thì tiện rồi.”
Diệp tiêu nhìn cô, trong mắt như có ý gì đó sâu xa: “Không cần, lấy một ít ở gần đây là được.”
Bên này xây dựng đến khí thế ngất trời, đương nhiên có người thấy ngứa mắt.
Lý Quần thấy cực kỳ khó chịu, mắt thấy Diệp Tiêu định cắm rễ tại đây, ông ta cảm thấy thật bất an. Những người khác có lẽ sẽ sợ Diệp Tiêu kiêu ngạo, muốn chia bánh ngọt với họ, còn ông ta càng sợ mình không chỉ không được chia bánh mà cả miếng bánh cũng bị cướp đi luôn.
Rất nhiều người biết trước mạt thế ông ta là Thượng tá, bên trên vì muốn ông ta đấu với Lữ Kiếm Bình mới đưa ông ta lên chức Thiếu Tướng, việc này rất bình thường. Lữ Kiếm Bình cũng được thăng lên từ chức Đại tá, chẳng qua trận doanh của họ đáng tin hơn chút, chỉ nhảy một bậc, cả cảnh khu chỉ chết một vị Tư Lệnh trên đỉnh là đủ.
Vì vậy Lý Quần không quá lo lắng khi đối đầu với Lữ Kiếm Bình, nhưng trước mặt Diệp Tiêu ông ta cảm thấy không nắm chắc.
Do có chút
//