Hôm nay là ngày thứ hai căn cứ mở cửa, không khí trầm lặng vốn bao trùm lấy căn cứ suốt gần một tháng cũng vì thế mà tỏa bừng sinh cơ, nhất là khi gà và sơn dương xuất hiện và chúng được xác thực là có thể ăn, mở ra hướng đi mới cho nhiều người.
Không tìm được vật tư thì đi săn thú!
Thế là đến tối có rất nhiều người chuẩn bị cho cuộc săn thú ngày mai, lúc này vẫn còn chưa quá tối, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng người nói rộn ràng và những âm thanh bận rộn.
Diệp Tiêu bước ra từ khu dân cư nhộn nhịp những âm thanh đó, bước vào trong bóng đêm, thỉnh thoảng có người đi qua sát bên anh nhưng lại hoàn toàn không phát hiện cạnh mình có một người khác.
Diệp Tiêu cứ thế quay về biệt thự, không gọi ai giúp đỡ, mọi người trong biệt thự lúc này đều đã ngủ, ai cũng tin tưởng vào năng lực của Diệp Tiêu, dù anh có đi suốt đêm không về cũng không ai lo lắng.
Anh lặng lẽ không một tiếng động lên lầu, về phòng mình, đóng cửa lại, dựa lên tường rồi thở ra một hơi thật dài.
Sau đó anh nhìn miệng vết thương của mình, anh bị thương bên ngực trái, quần áo đã bị đốt trụi và da thịt dính sát vào nhau, anh mặc đồ đen, giờ da thịt cũng biến thành màu đen, máu không chảy nhiều, mạch máu đã bị làm bỏng, máu chảy không ra.
Anh dùng dị năng cắt miếng vải dệt cạnh miệng vết thương xuống, sau đó cởi quần áo, đang nghĩ nên xử lý miệng vết thương thế nào thì cửa phòng sau lưng bỗng vang lên tiếng gõ cửa dè dặt và một giọng nói khe khẽ: “Diệp Tiêu? Anh có đó không?”
Diệp Tiêu dừng lại, mở một khe cửa nhỏ, quả nhiên thấy Lâm Đàm Đàm tóc tai lộn xộn đang đứng bên ngoài, nhưng lúc này mặt cô lại có chút lo lắng, cửa vừa mở đã lập tức ngó xem Diệp Tiêu: “Em ngửi thấy mùi khét và mùi máu tươi, hình như là từ chỗ anh bay ra.
”
Nói rồi cô trực tiếp ngửi thấy hai loại mùi này bốc ra từ trên người Diệp Tiêu, liền đẩy cửa vào trong, thấy được cơ thể của Diệp Tiêu.
Thân thể anh thon dài và gầy, không có cơ bắp đến mức khoa trương, mỗi một phần cơ đều vừa phải, không chỉ đẹp mắt mà còn như chứa sức mạnh khó có thể tưởng tượng.
Lúc này thế mà trên ngực trái đẹp mắt của anh lại có một mảng đen tuyền.
Tim Lâm Đàm Đàm như quên đập luôn: “Anh anh anh…”
Động tác của cô quá nhanh, Diệp Tiêu còn chưa kịp cản cô đã chen vào, sợ cô đánh thức những người khác, anh vội kéo cô vào, đóng cửa lại.
Lâm Đàm Đàm sắp điên lên: “Sao anh lại bị thương? Đây là do dị năng giả hỏa hệ làm ra? Là ai? Trời ơi, anh mau nằm xuống giường, em trị liệu cho.
”
Diệp Tiêu đưa tay an ủi cô: “Đừng kích động, chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng thôi.
”
“Cái gì mà trông có vẻ nghiêm trọng, chỗ này có hơi móp vào trong rồi, anh bị gãy mấy cái xương sườn? Anh đừng nói chuyện, mau nằm xuống cho em!” Lâm Đàm Đàm bỗng thông minh đột xuất: “Nếu không em sẽ kêu mọi người tới!”
Diệp Tiêu đành phải đi về phía giường, lại hỏi: “Tay em đỡ chưa?”
“Ngủ một giấc nên đỡ nhiều rồi, anh đừng nói nhảm nữa!”
Diệp Tiêu đành phải ngoan ngoãn nằm xuống giường theo lời cô, ngồi cũng không được, dựa lưng cũng không được, Lâm Đàm Đàm nói sẽ ảnh hưởng đến việc cô quan sát tình trạng gãy xương sườn của anh.
Mấy giờ trước Diệp Tiêu vẫn có thể chèn ép bắt cô nghe lời, bây giờ hai người đổi vai, Diệp Tiêu không còn lời nào để nói, chỉ thấy hơi buồn cười.
Lâm Đàm Đàm lại không thoải mái như anh, cô cẩn thận nhìn miệng vết thương của Diệp Tiêu, phạm vi vết thương to cỡ hai bàn tay của cô, có màu đen đen đỏ đỏ, vải mặc và miệng vết thương đã dính lại thành một khối, điểm chết người là có ít nhất ba bốn cái xương sườn bị gãy, còn đáng sợ hơn nó chúng hướng về phía trong, đè lên trái tim, nếu bị thương nặng thêm chỉ chút xíu nữa thôi thì có thể chúng đã chèn lên tim anh rồi.
Cô tức không chịu được, đây gọi là “trông có vẻ nghiêm trọng” à?
Sao anh có thể làm như không sao cả, còn định tự giấu đi không cho người khác biệt, nếu không phải bây giờ không phải lúc thì cô rất muốn nhảy lên đập cho anh một trận.
Cô hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Chỗ thịt này của anh có thể phải bỏ đi rồi, ôi trời, kệ đi, em nối xương sườn cho anh trước đã, anh nhịn một chút, sẽ đau đó.
” Cô dùng dị năng dò tìm, phát hiện những chiếc xương sườn bị gãy nhưng không đứt lìa hoàn toàn, cũng không phát sinh những chuyện kinh khủng như mảnh vỡ chui vào tim phổi.
Cô tạo ra một sợi dây mộc hệ kéo xương sườn về vị trí bình thường, tiếng những mảnh xương ma sát vào nhau mơ hồ truyền ra, nghe ê cả răng, đồng thời miệng vết thương của Diệp Tiêu cũng bắt đầu chả ra máu tươi.
Lâm Đàm Đàm vội đưa dị năng vào, xúc tiến những đoạn xương liền lại, cùng lúc thúc đẩy phần bắp thịt bám vào đó mọc ra, khép lại, cố định hình dạng, nhất thời đầu cô đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Tiêu chịu đựng đau đớn, hô hấp có hơi nặng nề nhưng vẻ mặt lại như mọi người, cố gắng hết sức duy trì hô hấp ổn định, khiến lồng ngực phập phồng gần như đều đều để tránh ảnh hưởng đến trị liệu, anh hơi buồn cười nhìn cô: “Đừng nóng vội, cứ từ từ là được.
”
“Diệp Tiêu, anh còn như vậy có tin em đánh anh không?” Lâm Đàm Đàm chịu hết nổi: “Anh dặn em yêu quý thân thể mình, còn anh thì sao? Em đánh anh thật đó!”
Diệp Tiêu dứt khoát ngậm miệng lại.
.