Lâm Đàm Đàm giận dữ trừng mắt nhìn anh, trông như thể hận không thể cắn anh một cái, cô tiếp tục nối lại xương sườn.
Theo động tác của cô, máu không ngừng chảy từ trên người Diệp Tiêu đến, nhuộm đỏ cả giường.
Lâm Đàm Đàm cố gắng nhanh tay hơn, không ngừng phóng dị năng như nước, suốt hai mươi phút mới nối xong bốn chiếc xương sườn, cô còn nhìn trái nhìn phải, ngồi xổm xuống nhìn thẳng xem xương sườn bên trái và bên phải có đạt cùng độ cao hay không?
Sau khi xác nhận hai bên tương đối bằng nhau, cô thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán: “Chắc là ổn rồi, em không thường làm việc này, về sau nếu ngực anh bị biến dạng thì em sẽ chỉnh lại cho anh.”
Lúc cô nói lời này có chút chột dạ, Diệp Tiêu lại chẳng thèm để ý, cười nói: “Ừm.”
Lâm Đàm Đàm đặt cả bàn tay phải trùm lên miệng vết thương to chừng năm phân, không ngừng phóng dị năng, chỉ thấy những thớ cơ đỏ tươi sinh trưởng nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô nói: “Chút nữa em sẽ về lấy tinh hạch.”
Vết thương quá nặng, dù cơ thể cô đầy năng lượng cũng không đủ mà tiêu.
Diệp Tiêu nói: Trong tủ đầu giường có tinh hạch, mộc hệ.”
“Hả?” Lâm Đàm Đàm dừng trị liệu, mở tủ đầu giường ra liền thấy rất nhiều tinh hạch xanh mượt.
Những mảnh tinh hạch này đều có phẩm chất vô cùng tốt, xanh biếc lung linh, trong suốt sạch sẽ, Lâm Đàm Đàm nhìn qua đã biết nó là tinh hạch cấp hai, còn có mấy viên cấp ba.
Cô trực tiếp hấp thu một viên cấp ba: “Anh giữ nhiều tinh hạch mộc hệ thế làm gì?”
“Thấy phẩm chất không tệ nên anh mang về, vốn định đưa cho em.”
Lâm Đàm Đàm ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Tiêu, nếu không phải do giọng điệu và vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh thì cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Diệp Tiêu nhìn miệng vết thương của mình, vừa rồi nó vẫn là một mảng cháy đen nhưng bây giờ đã biến thành một mảng đỏ tươi.
Anh chống giường ngòi dậy, Lâm Đàm Đàm vội nhắc: “Anh cẩn thận một chút.”
Diệp Tiêu từ từ dựa vào đầu giường, cười nói: “Anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Xương không còn đè lên tim nên sẽ thoải mái hơn.” Lâm Đàm Đàm nhìn kỹ miệng vết thương: “Em đã nối xương sườn lại, nhưng dù sao cũng là xương cốt, không thể lành nhanh như vậy được, dù mỗi ngày em trị cho em thì cũng phải tốn mấy ngày.
Bây giờ em sẽ bắt đầu xúc tiến cơ bắp gần xương sườn sinh trưởng, việc này cũng cần một khoảng thời gian nhất định, chúng ta sẽ làm từ từ.”
Diệp Tiêu nói với Lâm Đàm Đàm: “Đàm Đàm, cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì chứ, mà sao anh lại bị thương vậy?”
Diệp Tiêu khẽ híp mắt: “Gã đã chết rồi, không nhắc đến cũng được.”
Lâm Đàm Đàm thật muốn đánh anh, nếu anh không muốn nói cô cũng chẳng ép hỏi, anh bị thương nặng như vậy mà còn muốn gạt mọi người để tự xử lý, có thể thấy anh không muốn nói cho bất cứ ai biết chuyện này.
“À, anh bị thương thế này thì ngày mai không thể ra ngoài.” Cô trả lại cho anh những lời anh đã nói với cô lúc trước.
Diệp Tiêu còn chưa kịp đáp, cô đã nói tiếp: “Tay em còn hơi run, nếu ngày mai anh không ở nhà dưỡng thương thì em đây cũng muốn đi ra ngoài, còn nữa, sau này những lời anh nói em cũng không thèm nghe đâu.”
Lời uy hiếp rất hiệu quả, Diệp Tiêu cười đáp: “Được rồi.”
Diệp Tiêu bỗng nghe thấy tiếng gì đó, ra hiệu cho cô im lặng, sau đó có tiếng đập cửa vang lên, lần này là Bạch Trừng ở cách vách: “A Tiêu, cậu bị thương à? Tôi nghe thấy mùi máu.”
Lâm Đàm Đàm nhìn ga giường dính máu, mặt tỏ vẻ vô tội ngó sang chỗ khác, Diệp Tiêu nói: “Ừ, luyện tập dị năng không cẩn thận nên cắt vào tay, không sao đâu.”
Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ: Lý do gì kỳ vậy? Luyện tập dị năng bị cắt vào tay? Lời này sẽ có người tin à?
Nhưng Bạch Trừng tin, anh ta đứng ngoài đó một lúc lâu, nói: “Thế à, cậu cẩn thận chút.” Sau đó rời đi.
Lâm Đàm Đàm cực kỳ kinh ngạc, Diệp Tiêu lại biết Bạch Trừng không tin, nhưng biết anh không muốn nói thật, cũng không muốn cho anh ta vào nên không cưỡng ép.
Bọn họ ai cũng có không gian riêng, họ có thể giao tính mạng cho nhau, nhưng bình thường chung sống với nhau vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Chỉ có Lâm Đàm Đàm mới thẳng thừng xông tới, đè anh ra trị liệu, còn muốn đánh anh… Ừm… anh cũng làm vậy với cô.
Diệp Tiêu không khỏi cong môi, Lâm Đàm Đàm khó hiểu nhìn anh, đột nhiên anh cười gì vậy?
…
Bên phía Chu Lễ, Chu Lễ đã băng bó cánh tay xong, một mộc hệ dị năng giả đã trị liệu cho anh ta, nhưng người này không phải Lâm Đàm Đàm, không có cách hay nào đối với vết thương nặng đến vậy, cho nên cánh tay này có thể mọc lại hay không vẫn còn là một câu hỏi, tốt nhất vẫn nên dùng cách phẫu thuật để gắn lại.
Chu Lễ mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, anh ta nhìn thi thể của Chu Nham, non nửa cái đầu đã bị gọt sạch, trên mặt anh ta cũng chẳng thương tiếc gì.
Thứ nhất là do anh ta biết là do ai làm, thứ hai là bây giờ anh ta mới biết thì ra Chu Nham còn có dị năng.
Có dị năng hỏa hệ mà lại không nói với anh ta, rốt cuộc gã định làm gì? Đứa em trai này có khi chẳng thành thật chút nào đâu.
Anh ta nói với vẻ mặt vô cảm: “Bọc lại, ngày mai lúc ra khỏi căn cứ thì mang nó ra ngoài.”
Thi thể nhanh chóng bị gói lại, không ai để ý thấy thi thể vừa run lên một cái.
.