Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Thực vật biến dị chần chờ một lát rồi cũng chầm chậm đưa một cái râu ngắn ra.
“…” Diệp Tiêu nhìn bùn đất đầy trên người nó, cả phần bọc trong đống bùn, cuối cùng vẫn có lòng xoa xoa cho nó.
Xoa ra một chậu nước bùn.
Lúc xuống lầu cất chậu rửa mặt đi, anh phát hiện trong bộ đàm có lưu một điện báo, là của Lữ Kiếm Bình, anh gọi lại, Lữ Kiếm Bình nói với vẻ khó xử: “Diệp Tiêu này, bên thủ đô vừa giao cho tôi một nhiệm vụ, muốn tôi khuyên cậu trở về, dẫn theo cả Tiểu Lâm, bọn họ đã biết Tiểu Lâm là dị năng giả tam hệ rồi.”
Diệp Tiêu: “Tôi đã biết.”
“Tôi đã nói những lời này, coi như cũng đã khuyên rồi nhé.”
Diệp Tiêu buông bộ đàm, vẻ mặt không có biến hóa gì, xoay người trở lên lầu.
Lâm Đàm Đàm đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt phơi nắng, quanh cô có một đám chuột biến dị lớn lớn nhỏ nhỏ, một ‘con’ thực vật biến dị vòng dưới chân cô như một con rắn lớn, rể cây mò lên cẳng chân cô, cả một bức tranh khá kỳ lạ nhưng lại vô cùng hài hòa, anh nhìn một lát rồi hỏi: “Sau này em định đi đâu cũng mang chúng nó theo hả?”
“Hả?” Lâm Đàm Đàm mở mắt ra.
Diệp Tiêu bước tới xác một con chuột biến dị to như một con sóc lên nhìn, nó không ngừng vặn vẹo thân mình và tứ chi, con này là con đang cào lên tay Lâm Đàm Đàm, là chuột biến dị đại ca.

Đầu nó vốn chỉ có một nhúm lông màu vàng, nay đã thành một búi to, chắc là có liên quan đến việc dị năng kim hệ của nó mạnh lên.
Anh nói: “Tuy nó hơi ngốc nhưng vẫn có chỗ hữu dụng, anh định đổi người bảo vệ cho em thành dị năng giả, nhưng đôi khi người không dễ dùng như động vật, cứ để bọn chúng lúc nào cũng vây quanh em đi.”
“Cho mấy con chuột này tản ra, chú ý dù là chút gió thổi cỏ lay, cái cây này thì ẩn nấp dưới mặt đất…” Diệp Tiêu nói tiếp, cảm thấy thực vật viến dị này ngoại trừ chạy dưới đất khá nhanh ra thì hình như chẳng có tác dụng gì khác.

Dường như nó cảm thấy được sự ghét bỏ của anh, biến dị thực vật lắc hai cái “chân” gãy, tỏ vẻ không phục.
Qua một đoạn thời gian, hai chiếc “chân” gãy đã mọc lại, hơn nữa còn chậm rãi dài ra, lần đầu tiên gặp đã thấy nó có thể ép một cái xe thành sắt vụn, đủ thấy hai chiếc rễ này có sức chiến đấu mạnh đến mức nào.
Diệp Tiêu nói: “Thôi được, vậy nhanh mọc lại đi.”
Lâm Đàm Đàm đồng ý với đề nghị của anh, so với bị cả đám người vây quanh, cô thích một đám động thực vậy hơn.

Cô xoa đầu thực vậy biến dị (đầu của rễ cây á): “Hay chúng ta đặt cho nó cái tên đi, cứ kêu ‘nó’ cũng không ổn.”
“Em cảm thấy nên gọi nó là gì?”
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ hồi lâu: “Tam căn?”
“…” Đây là tên gì thế?
“Anh xem, nó có ba cái rễ, còn có thể đưa ra số 3, tên này không phải rất chuẩn à?” Cô nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Nhóm chuột biến dị cũng phải đặt tên, mi tên là Đại Khôi (灰 [khôi/ hôi]: tro, màu xám).” Cô nói với con chuột biến dị to như con sóc bị Diệp Tiêu túm lấy, rồi lại chỉ vào con chuột biến dị màu trắng nhỏ hơn một chút: “Đây là Đại Bạch, còn đây là Tiểu Bạch, đây là Đại Tông (棕: màu nâu?), đây là Nhị Tông, đây là Tam Tông…”
Diệp Tiêu nhìn đám động vật biến thị với những gương mặt ngây thơ ngơ ngác, âm thầm đồng cảm với chúng nó nửa giây, sau đó còn khen trái lương tâm: “Tên vừa chính xác vừa dễ nhớ.”
Tóm lại, buổi sáng cứ thế êm đềm trôi qua, buổi chiều lại trị liệu thêm một lần, hai người cuối cùng cũng không thể ngồi không trong biệt thự, đều lên công trường.
Mặt đất dự định sẽ được lấp đầy trong vòng hai ngày, hôm qua nhờ sức mạnh của quần chúng nên đã được lấp kha khá, cả mảnh đất được nâng lên cao hơn bãi đổ xa bên cạnh một chút, không còn ngập nước tù, hôm nay đã chính thức thi công, lúc bọn họ đi qua người ta đang đặt ống thoát nước.
Những ống này cũng tìm được ở bên ngoài từ hôm qua, ống dẫn lớn lớn nhỏ nhỏ lộ trên mặt đất có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, có nơi đang đặt nền, giá thép, chuẩn bị xây phòng ở.
Công trường bên cạnh còn có hai hạng mục công trình, một cái để nung gạch, một cái để nấu xi măng, khắp nơi bận rộn đến khí thế ngất trời.
Lâm Đàm Đàm quan tâm chuồng sơn dương hơn, đi qua vừa thấy trong chuồng thế mà chẳng còn lại mấy con, một số bị phân chia xem như tiền lương, một số đã bị bán.

Về phần cách thức mua bán, hoặc là lấy vật đổi vật, hoặc dùng tinh hạch để mua, một viên tinh hạch cấp một đổi một cân thịt.

(1 cân ~0.5 kg)
Lâm Đàm Đàm nhẩm tính, vậy chẳng phải một con sơn dương sẽ đổi được mấy trăm tinh hạch bậc một? Bịp quá.
Thế nhưng sơn dương biến dị hoàn toàn cung không đủ cầu, quân đội đã một hơi mua đi rất nhiều rồi.

Chủ yếu cũng vì zombie vây thành hơn nửa tháng, tinh hạch để lại hàng đống, nói chất thành núi cũng không quá.

Hơn nữa, bây giờ dùng tinh hạch thay thế tiền tệ lưu thông vẫn còn chưa phát triển, Lâm Đàm Đàm nhớ khoảng thời gian đầu, sức mua tinh hạch không cao.
Đến chiều, cửa lớn căn cứ đóng lại, từng đợt đám đông trở về, phần đông đều có thu hoạch lớn, bắt được sơn dương biến dị hoặc gà biến dị, còn có người bắt được cá biến dị và chuột biến dị, cả một số động vật biến dị kỳ lạ khác, ví dụ như rắn hai đầu, cóc biến dị có thể tích lớn.

Ngoài ra còn có người tìm được một cây bắp to hơn cả cái chày gỗ, măng tây cao cỡ nửa người, cây mía còn to hơn thắt lưng.
Tóm lại tư tưởng đổi mới khiến mọi người tìm kiếm những thứ khác biệt, sức manh quần chúng được phát huy dẫn đến thu hoạch rất lớn, đủ loại giống mới bị kéo về căn cứ, về phần những thứ này có ăn được hay không thì…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui