Lâm Đàm Đàm dành thời gian sắp xếp cho một số ca bệnh, sau đó triệu tập dị năng giả lên phòng khám trên lầu để mở một cuộc họp.
“… Dùng dị năng chữa bệnh thật ra cũng giống như bác sĩ bình thường, đầu tiên phải điều tra ổ bệnh, sau đó dùng dị năng có hạn chữa trị ổ bệnh.
Lúc trước bệnh nhân bị cúm, ổ bệnh chủ yếu nằm ở hệ hô hấp, lần này bệnh chủ yếu nằm ở hệ tiêu hóa, có một số độc tố sau khi hấp thu sẽ xâm nhập vào máu, lan ra toàn thân.
Vì thế, các mọi người phải phân tán năng lượng của mình ra khắp thân thể bệnh nhân…”
“Đây là một vài bệnh nhân điển hình do tôi sắp xếp, gồm cách nghĩ và trình tự chữa bệnh của tôi, mọi người xem qua nhé.” Lâm Đàm Đàm nói khá đơn giản, chờ họ chép lại xong cô lại nói với Minh Trạch đang ngồi đối diện cô: “Lát nữa anh nói cho bọn họ biết làm sao để từ những lời kể của bệnh nhân mà phán đoán ra họ tiêu hóa kém hay là do ngộ độc thức ăn các loại, việc này anh cũng tương đối thành thạo.”
“Dạ.” Minh Trạch trả lời rất dứt khoát, bây giờ anh ta đã nghiêm chỉnh trở thành trợ lý và học trò của Lâm Đàm Đàm, bác sĩ chuyên nghiệp như anh ta biết được nhiều thứ hơn Lâm Đàm Đàm lắm, nhưng đối với việc sử dụng dị năng thì cũng phải học tập nhiều hơn từ cô.
Thật ra anh ta đã tiến bộ, có thể từ lời kể và triệu chứng bệnh để suy đoán nên chữa trị thế nào, phần lớn dị năng giả hệ mộc lại không hề biết gì về lĩnh vực y học nên khi đối mặt với người bệnh, người ta nói nghẹt mũi họ liền sử dụng dị năng lên mũi; người ta nói mắc ói họ liền chữa dạ dày.
Nếu là người có thiên phú mẫn cảm với dị năng thì dễ nói, nhưng phần lớn mọi người không mấy nhạy bén, rất khó trị liệu có hiệu quả ngay từ đầu.
Lúc chữa bệnh cảm cũng vậy, Lâm Đàm Đàm đã ghi lại rất nhiều ca bệnh điển hình, mở họp nhiều lần trong thời gian nghỉ ngơi mới có thể bồi dưỡng những dị năng giả mộc hệ này thành những người có thể một mình đảm đương một phương.
“Nếu không hiểu mọi người có thể đến hỏi tôi.” Lâm Đàm Đàm nói rồi rời khỏi căn phòng họp đơn sơ, bỗng có người giơ tay hỏi: “Bác sĩ Lâm, tôi có thể vào đội của cô không?”
Lâm Đàm Đàm đứng lại, nhìn thanh niên đang đứng nọ.
Chàng trai đó mang một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn không đến ba mươi, lúc cười lên còn toát ra khí chất văn nhã, thanh tú, rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm.
Lâm Đàm Đàm có chút ấn tượng với anh ta, là nhân viên thường trú của đội chữa bệnh từ thiện, nặng lực không tệ, ngày nào cũng kiếm về cho cô không ít lương thực, trước mạt thế cũng là bác sĩ, hình như còn làm chung bệnh viện với Minh Trạch.
Cô nhìn Minh Trạch, quả nhiên mặt người nào đó đen lại.
Thanh niên mắt kính hỏi tiếp: “Tôi có thể gia nhập vào đội ngũ của cô không? Tôi cam đoan sẽ trung thành, không có suy nghĩ nào khác, sẽ nghe theo tất cả sắp xếp.”
Anh ta nói: “đội ngũ của cô” tức là trở thành người trong đội do Diệp Tiêu dẫn dắt.
Phòng họp này không lớn, chỉ có một chiếc bàn dài, có thể ngồi vào bàn thì đều là “người một nhà”, đã được Bạch Trừng xác nhận lại thân phận, nhân phẩm và năng lực, suốt mấy ngày mới chọn ra mười người, còn lại toàn là người làm thuê cho Lâm Đàm Đàm lãnh lương, chỉ có thể tự mang theo ghế của mình ngồi xung quanh, không thì đứng.
Lúc trước Lâm Đàm Đàm nói không biết có thể đến hỏi cô, mọi người đều thừa nhận chỉ có người nhà mới có thể quấy rầy cô, một kẻ làm thuê chẳng biết thuộc thế lực nào thì đừng mơ.
Lâm Đàm Đàm chịu dạy kỹ xảo dùng kỹ năng không thu phí lúc dẫn dắt họ thì họ nên mừng thầm rồi.
Lâm Đàm Đàm nói: “Chuyện này không phải do tôi phụ trách, anh có thể tìm Bạch Trừng hỏi xem.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Thanh niên cười nói, không hề giận.
Minh Trạch liếc anh ta một cái, nói với Lâm Đàm Đàm: “Cô lâm cứ đi làm việc của cô đi, chỗ này cứ giao cho tôi.”
“Được.” Lâm Đàm Đàm rời phòng họp, vừa đóng cửa đã nghe giọng nói Minh Trạch lạnh đi không chỉ hai độ từ bên trong truyền ra: “Sau đây tôi sẽ trình bày cho mọi người một số bệnh và biểu hiện bệnh của hệ tiêu hóa…”
Ừm… cậu Minh Trạch này chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá lạnh lùng.
Trong túi giật giật, một con chuột đồng to bằng chiếc hạt dẻ chui ra từ túi áo cô, cô nghiêng đầu cọ mặt của ‘bảo tiêu’ nhỏ, bỗng cảm giác có một tầm mắt mãnh liệt nhìn về phía này, cô quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông ngồi trên đất đang ghẹo một con sóc to vừa ngốc vừa mập.
Một người một sóc cứ nhìn qua nhìn lại, ánh mắt của người đàn ông rất bình tĩnh, con sóc to lại có vẻ mặt như ai oán, bò tới bò lui.
Lâm Đàm Đàm vội nói: “Mi hư nhé, mi nặng lắm, đừng có bổ nhào lên người ta!”
Đại Khôi dừng lại, đôi mắt to trừng trừng con chuột nhỏ nơi đầu vai cô, xoay cái thân hình to lớn, leo xuống cầu thang, cái đuôi thật dài lê phía sau lưng, thoạt trông rất đáng thương.
Lâm Đàm Đàm chẳng thèm an ủi cái con suốt ngày ganh tỵ với chuột đồng nhỏ cô mang theo mỗi ngày, cô nhìn người ngồi trên mặt đất: “Sao anh lại tới đây?” Nhìn đồng hồ, đang giờ nghỉ trưa mà..