Diệp Tiêu đứng lên, hoàn toàn lộ ra thân hình cao lớn, Lâm Đàm Đàm đang nhìn xuống anh bỗng chốc cảm thấy ngưỡng mộ, anh cười nói: “Đến thăm em.”
Trời tháng ba vẫn còn mát hơi lạnh nhưng Diệp Tiêu đã bỏ đi quần áo mùa đông, chỉ mặc hai ba chiếc áo mỏng, dù sao quần áo mùa đông của anh cũng không phải loại quá dày.
Tóm lại, bộ quần áo này đã tôn lên dáng người đẹp đẽ của anh, Lâm Đàm Đàm lại không kìm được mà nhìn chăm chăm vào ngực anh, ừm, cân xứng, rắn chắc no đủ, nhưng vẫn phải đệm như cũ.
“…” Diệp Tiêu cạn lời, đôi mắt nhỏ của cô có ý gì vậy?
“Họp xong rồi?”
“Ừ ừ, xuống lầu thôi.”
Dưới lầu là sảnh lớn của phòng khám, dù đang là thời gian nghỉ trưa nhưng trong sảnh cũng có không ít người.
Thấy một con chuột cực to bò xuống, ai nấy đều giật mình kinh hãi, ào ào né qua một bên, cũng có người nhìn mãi thành quen, biết đây là chuột biến dị do Lâm Đàm Đàm nuôi.
Tại cửa cầu thang, một thanh niên ôm kiếm đứng dựa vào tường, thấy hai người xuống thì lập tức đứng thẳng dậy.
Lâm Đàm Đàm hơi ngạc hiên: “Từ Ly? Anh cũng đến à?”
Diệp Tiêu nói: “Vào phòng khám rồi nói.”
Vào phòng khám của Lâm Đàm Đàm, anh nói luôn: “Sau này Từ Ly sẽ đi theo em.”
“Hả? Cái gì?” Lâm Đàm Đàm hoàn toàn không ngờ, dù Diệp Tiêu đã nhắc với cô về việc muốn đổi vài bảo tiêu, không phải dị năng giả thì không được, anh lại cảm thấy Tưởng Trung Ý không đủ chín chắn, những người khác tìm tới tìm lui lại thấy chẳng ai có thể hoàn toàn tin được, hơn nữa không chừng lúc gặp nguy hiểm còn không dùng được dị năng mạnh bằng một nửa của cô.
Vậy nên đến bây giờ vẫn chưa chọn được, nhưng Từ Ly vẫn là sự lựa chọchonjt bất ngờ.
Diệp Tiêu cũng đã tự suy tính chu toàn: Tuy Từ Ly không có dị năng nhưng anh ta mạnh hơn so với dị năng giả bình thường.
Nhưng bởi vì anh ta không có dị năng nên phải công kích cận thân, đánh nhau với zombie quá nguy hiểm.
Bây giờ người bên anh đang dần đông lên, anh không muốn Từ Ly phải mạo hiểm ra khỏi căn cứ, nhưng để anh ta lại căn cứ thì người này rất hướng nội, không thích giao lưu với người khác, không giao cho anh ta một việc nào đó thì anh ta có thể ngồi một mình một góc ngẩn người đến trời tàn đất tận.
Vì thế, vừa lúc cứ để anh ta bảo vệ Lâm Đàm Đàm.
Lúc trước anh vẫn còn do dự, biết Chu Nham còn sống, năng lực ngày càng mạnh, anh rốt cuộc đã quyết định như vậy.
Đừng thấy Từ Ly chuyện gì cũng nghe răm rắp, trông có vẻ rất hiền lành, vì anh ta tập võ từ nhỏ nên tâm trí vô cùng kiên định, gần như không gì có thể lay động.
(Editor: để đối phó với kẻ có thể ảnh hưởng tâm lý như Chu Nham là best, ý là vậy đó).
Lâm Đàm Đàm hết nhìn Diệp Tiêu lại nhìn Từ Ly: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Diệp Tiêu đành nói ra chuyện Chu Nham, kể cả việc anh đã giết gã một lần nhưng không biết vì sao gã lại có thể sống lại.
“Gã có song hệ dị năng? Sao có thể? Không đúng, điều này không quan trọng.
Anh nói anh từng giết gã nhưng gã không chết? Anh có chắc hắn đã ngừng thở rồi không?”
“Anh gọt một bên đầu của gã.” Diệp Tiêu nói.
Ừm, vậy thì chắc hẳn phải chết, nhưng không ngờ thế mà gã vẫn có thể sống được.
Lâm Đàm Đàm ngồi trên ghế, con chuột đồng nhỏ trên tay cứ kêu chít chít.
Chẳng lẽ… vì Chu Nham là Tổng Thống tương lai, là nhân vật quan trọng nhất nên có khí vận trên người, không chết được? Đừng giỡn chứ?
Nếu đến cùng hắn được lên làm Tổng Thống của thế kỷ mới thì Diệp Tiêu sẽ ra sao đây? Tên kia thượng vị, dù Diệp Tiêu vẫn còn sống thì gã tất nhiên sẽ đối phó anh.
Trong lịch sử, dù Diệp Tiêu đã chết gã vẫn dùng trăm ngương nghìn kế để xóa sạch dấu vết tồn tại của anh cơ mà.
Gã chính là kẻ điên không chấp nhận được có bất cứ sự tồn tại nào mạnh hơn bản thân gã!
Diệp Tiêu nhìn phản ứng của cô thì biết cô hoàn toàn không biết dị năng của Chu Nham có nguyên lý ra sao, cũng không biết vì sao gã chết đi mà vẫn có thể sống lại.
Anh nói: “Bây giờ người đang ở ngoài căn cứ, phải kiểm tra cẩn thận những người vào căn cứ, phòng ngừa gã trà trộn vào.
Anh để từ Ly theo em cũng chỉ là để ngừa vạn nhất, tâm trí của Từ Ly kiên định, chắc sẽ không bị loại dị năng đó dễ dàng gây ảnh hưởng.
Anh cũng sẽ cho em thêm vài người, lúc ra ngoài quanh em phải có ít nhất hơn bốn người.
Lâm Đàm Đàm gật đầu, cô cũng biết chừng mực, nhưng nhìn Từ Ly, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Từ Ly đi theo em có phải là giết gà lại dùng dao mổ trâu không?”
Từ Ly e lệ cười với cô: “Không đâu, tôi làm những việc này rất hợp.”
Lòng Lâm Đàm Đàm lại thầm nghĩ, đương nhiên em biết anh đi theo con đường của một người bảo vệ, nhưng anh là cận vệ của Bạch Trừng mà!
Trong lịch sử, Từ Ly mãi vẫn không thức tỉnh được dị năng, nhưng anh ta vẫn luôn là sức mạnh, là vòng bảo vệ cuối cùng của Bạch Trừng.
Vì Bạch Trừng là người quản lý chân chính của căn cứ Chính Dương, hơn nữa còn có không gian vật tư không biết to nhỏ như thế nào nhưng nghe nói là cực kỳ cực kỳ lớn mà người ngoài không thể sờ tới nên luôn là đối tượng ám sát của các phương thế lực.
Từ Ly đã bảo vệ anh ta thoát khỏi nguy cơ rất nhiều lần, cho đến lần cuối cùng, chính anh ta cũng gặp nạn.
Thế mà bây giờ đối tượng bảo vệ của người này lại đổi thành cô là thế nào? Về mức độ quan trọng, cô vẫn không biết mình có thể sánh ngang với Bạch Trừng.
--- ---(Tác giả có lời muốn nói)------
Chu Nham không chết là vì gã có tam hệ dị năng, không phải vì có hào quang gì cả, giữ gã lại là để thúc đẩy tình tiết kế tiếp, đưa mấy nhân vật mới ra, đây là bố cục đã được sắp xếp, gã sẽ log out nhanh thôi!.