Khoảng bốn, năm giờ chiều, cửa lớn căn cứ trở nên rất náo nhiệt, phần lớn những người ra ngoài sẽ trở về vào giờ này, còn phải trải qua trình tự kiểm tra nghiêm ngặt, cần kiểm tra trên người có vết thương bị zombie cào hay không.
Chỉ có một số người có tư cách được miễn kiểm tra.
Và Diệp Tiêu đương nhiên là một trong số đó.
Hôm nay anh không công mà về, không hề tìm được Chu Nham.
Anh nhìn lướt qua những người chờ được vào căn cứ, đôi mày anh tuấn nhíu lại, không biết đang tự hỏi điều gì.
Dù sao thì một người có khí tràng mạnh mẽ như anh đứng ở chỗ này cũng khiến cho những người vào căn cứ nơm nớp lo sợ, cho dù có bị bắt kiểm tra nhiều lần cũng không dám oán than chút nào.
Người canh phòng ở cửa căn cứ cũng cảm thấy rất áp lực, đội trưởng nọ nhác thấy liền chạy tới hỏi: “Đội trưởng Diệp, anh yên tâm, chúng tôi sàng lọc những người vào căn cứ rất cẩn thận, những người có hành vi bất thường tuyệt đối không được vào trong đâu.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu: “Các anh vất vả rồi, có vài gương mặt lạ mới đến căn cứ, phải chú ý đặc biệt.”
Những người bảo vệ cửa lớn là người của Lữ Kiếm Bình, bây giờ quan hệ giữa Diệp Tiêu và Lữ Kiếm Bình lại rất khá, mạng của thủ hạ yêu quý Reuser cũng ít nhều nhờ Lâm Đàm Đàm có thể đưa ra phương pháp trị liệu kịp thời mới có thể nhặt về một mạng, hiện đang dần chuyển biến tốt đẹp, thế nên người của Lữ Kiếm Bình cũng rất lễ độ với phía Diệp Tiêu.
Đội trưởng nghe vậy lập tức vội vàng đồng ý, còn nói vài câu khách sáo rồi chạy về làm tiếp việc của mình.
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ liền đi về phía phòng khám.
Anh muốn đón cô gái nhỏ về nhà.
Sau khi anh rời đi không lâu, bốn gương mặt lạ xen lẫn trong đội ngũ tiến vào căn cứ, khi đến phiên họ, binh lính trông coi quả nhiên kiểm tra nghiêm ngặt cẩn thận, còn thẩm vấn một phen, ghi lại kỹ càng.
Bốn người còn bị cởi hết đồ kiểm tra một lúc lâu, sau đó mới được phát thẻ ID tạm thời rồi cho vào căn cứ.
Người phụ nữ tóc hai chùm nói với vẻ mặt như bị áp bức: “Đáng chết, tra hỏi chúng ta như phạm nhân đấy à?”
Người đàn ông có râu cũng cảm thấy bất ngờ: “Không ngờ một căn cứ nhỏ mà cũng quản lý nghiêm ngặt thế này.”
A Phạm đeo kính nhìn quanh bốn phía: “Mọi người không phát hiện gì à?”
Người đàn ông có râu gật gật đầu: “Bây giờ ở căn cứ khác đều bị mất mùa, trên đường phố có không ít thi thể gầy gò, đốt giết cướp bóc ở khắp mọi người, người ở đây lại có vẻ thong dong hơn nhiều.
Các cậu xem, người vào căn cứ phần lớn đều mang theo không ít con mồi, xem ra người tới nơi này quả thật không sai.”
Bốn người liếc nhau, tầng lớp quản lý có mạnh hay không thì phải xem người sống ở đây ăn có đủ no hay không, trật tự thế nào.
Hiển nhiên căn cứ Ninh thị rất khá, mạnh hơn những căn cứ trên đường bọn họ đến đây nhiều.
Một căn cứ có trật tự và một căn cứ đang trong giai đoạn hỗn loạn, cái sau đương nhiên sẽ thuận lợi cho họ làm việc hơn.
“Đi, đi tới phòng khám đó.”
Lúc này, Lâm Đàm Đàm cũng chuẩn bị tan tầm, cô nói với người bên cạnh: “Tôi về đây, mọi người có thể tan làm rồi.”
Bên cạnh cô ngoại trừ Từ Ly còn ba dị năng giả, một trong số đó còn là người quen- băng hệ dị năng giả Phàn Phương.
Chị ấy có thể xem như là một người rất xuất sắc trong băng hệ, sợ hỏa hệ của Chu Nham nên Diệp Tiêu đã sắp xếp cho chị băng hệ ở cạnh Lâm Đàm Đàm, thêm nữa là hai người quen nhau, không khiến Lâm Đàm Đàm mất tự nhiên vì xung quanh có quá nhiều người mà cô không biết.
Lúc này, Phàn Phương hỏi: “Hôm nay đội trưởng Diệp có tới không? Nếu không đến thì bọn chị đưa em về.”
Từ Ly nhìn bộ đàm của mình, nói: “Có, anh ấy nói sẽ đến.”
Lâm Đàm Đàm nghe xong thấy có chút bất đắc dĩ, từ khi biết Chu Nham còn sống, Diệp Tiêu trở nên cực kỳ cảnh giác, không chỉ cho cô bốn người bảo vệ, khi cô ra ngoài hay quay về chỉ cần anh rãnh sẽ tự mình đưa đón, nếu không phải anh còn phải ra ngoài tìm Chu Nham, chỉ sợ anh sẽ tự canh giữ bên cạnh cô luôn.
Lâm Đàm Đàm mấy lần toát ra suy nghĩ này, cảm thấy thật điên khùng.
Rốt cuộc cô không thể không nhìn thẳng vào sự thật, Diệp Tiêu đối xử với cô quá tốt, quá cẩn thận rồi.
Hay là do dị năng giả tam hệ khiến anh phải lo lắng?
“Bác sĩ Lâm, mọi người còn chưa về à?” Một giọng nói tao nhã vang lên, không cần nhìn cũng biết là tên dị năng giả ngày đó nói muốn gia nhập vào đoàn đội của họ trong buổi họp rồi.
Anh ta tên là Thiệu Bình, đã trình đơn lên Bạch Trừng, trước mắt đang trong thời kỳ khảo sát, sau đó số lần anh ta xuất hiện trước mặt Lâm Đàm Đàm ngày càng nhiều, dường như có ý muốn đối đầu với Minh Trạch.
Anh ta cười nói: “Bác sĩ Lâm, tôi có vài câu muốn hỏi cô về dị năng.”
Tay hung không đánh mặt cười, Lâm Đàm Đàm chưa từng có xích mích gì với anh ta, hơn nữa cô rất có cảm tình với những người cần cù nỗ lực nên bắt đầu nói chuyện.
Lát sau Minh Trạch rời khỏi phòng khám của mình, nhìn thấy Thiệu Bình đôi mắt liền lóe lên, cũng tham gia cuộc thảo luận, đoàn người đứng lại trong đại sảnh tại phòng khám, Lâm Đàm Đàm đứng giữa hai người, không hiểu sao lại có cảm giác như hai người này đang tranh giành tình cảm.
May mà Diệp Tiêu đến sớm, anh nhìn thấy Lâm Đàm Đàm thì cười thật tươi, bước đến cạnh cô: “Về được chưa?”
Minh Trạch và Thiệu Bình rất biết điều dừng nói chuyện, ba người Phàn Phương cũng rời đi.
Diệp Tiêu lái xe, chờ Lâm Đàm Đàm và Từ Ly lên xe, chạy về biệt thự.
Mất tầm 2 phút là đến.
Lâm Đàm Đàm xoắn xuýt một lúc, nói: “Diệp Tiêu, gần thế này tự em về được mà, còn có bốn người Từ Ly nữa, anh không cần cố ý đến đón đâu.”
“Không sao, vừa hay tiện đường.” Diệp Tiêu im lặng một lát lại nói: “Cũng không chỉ là vì Chu Nham.
Anh vừa nhận được tin bên thủ đô có người hứa cho lợi ích lớn, thuê lính đánh thuê đến căn cứ Ninh thị.”
Lâm Đàm Đàm sợ run: “Vì em?”
“Ừ.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Đúng là ăn no rửng mỡ, một dị năng giả tam hệ thôi mà, có cần phải vậy không?”
“Người ta có rất nhiều vật tư, nếu có người làm được, cùng lắm họ chỉ trả giá bằng một cái gì đó mình có thừa, làm không được cũng chỉ mất chút tiền cọc, thậm chí không chừng ngay cả đặt cọc cũng chẳng cần.” Diệp Tiêu nói mấy câu nhận lỗi: “Thật ra cũng là nhắm vào anh, có người thấy anh không nghe lời nên hớn hở gây cho anh chút phiền toái.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày càng chặt: “Hay là từ nay em không ra ngoài nữa?”
Lái xe vào sân, Diệp Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Không cần phải thế, anh đã nói anh có thể bảo vệ được em, không muốn em cứ phải ẩn mình, chẳng qua chúng ta cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút mà thôi.”
Lâm Đàm Đàm bị anh nhìn chăm chú thì rũ mắt, có chút mất tự nhiên.
Diệp Tiêu còn nói: “Chờ bên kia xây xong em chuyển phòng khám vào đó sẽ càng an toàn hơn nữa.” Dị năng và lựa chọn của Lâm Đàm Đàm đã định cô không thể không tiếp xúc với người lạ, anh cũng không muốn khống chế sự tự do của cô, chỉ có thể làm cho những mặt khác thành những thứ tốt nhất.
Cũng trong khoảng thời gian căng thẳng này, có mấy đám người đến thì giết mấy đám, những người đó sẽ tự biết khó mà lui.
Nghe tin lính đánh thuê từ phía thủ đô sẽ đến lúc xế chiều hôm nay, biết trong đó không chỉ có thể thực tư nhân mà còn có sự sắp đặt của quân đội, Diệp Tiêu không rõ mình đang thất vọng hay là giận dữ.
Có một số người sống quá rãnh rỗi, cách ngàn dặm xa xôi cũng có thể dư hơi thừa sức như thế.
Nếu bọn họ đang ở thủ đô thì sao? Có phải những người đó sẽ trực tiếp phái binh tới cửa cướp người không?
Lâm Đàm Đàm phát hiện tâm trạng của anh không tốt, ngẫm một lát lại nói: “Em không đi chữa bệnh từ thiện nữa, bên kia nhiều người, rất hỗn loạn, phòng khám cũng không đi nữa, nếu quả thật có người cần chữa bệnh thì để bọn họ khám bên phòng khám trước, không ổn nữa thì kêu họ đến đây cũng được.”
Diệp Tiêu kinh ngạc: “Đàm Đàm...”
Lâm Đàm Đàm cười nói: “Em nghĩ kỹ rồi, hình như em đã khiến bản thân quá bận rồi, nhân lúc này cho mình nghỉ phép luôn.”
Diệp Tiêu không thể kìm lòng mà sờ tóc cô, cô nhóc đang cố giảm gánh nặng cho anh đây mà.
Diệp Tiêu nói: “Anh cũng tạm thời không ra ngoài nữa, dù sao cũng tìm không thấy Chu Nham, thay vì tìm gã khắp nơi không bằng chờ gã tự tìm tới cửa.
Trong khoảng thời gian này em cứ ở bên cạnh anh nhé, được không?”
Lâm Đàm Đàm gật đầu.
Từ Ly ngồi ở ghế sau: Này, tôi có hơi im lặng, nhưng tôi không phải người tàng hình, càng không phải một tên ngốc, hai người phát cơm chó cũng phải suy nghĩ tới cảm thụ của tôi chớ?
Anh ta hỏi luôn: “Diệp ca, tôi mới nhậm chức đã thất nghiệp rồi sao?”.