Quỹ tích vận hành năng lượng trong cơ thể Diệp Tiêu cũng chẳng phải hoàn mỹ, Lâm Đàm Đàm vốn cảm thấy nên để anh tự cân nhắc vài năm, thế nào rồi cũng có thể nghĩ ra quỹ tích phù hợp với mình nhất.
Nhưng bây giờ cô bị kích động rồi, không bận tâm nhiều nữa, cứ nói cho anh biết “kinh nghiệm” của chính anh, giúp anh sửa lại luôn.
Tiếc rằng cô không thể nhìn ra quỹ tích năng lượng bên trong cơ thể, cô nhớ trong mạt thế có loại dị năng giả có thể thấu thị, tức là có thể nhìn xuyên qua cơ thể, nhìn ra luồng năng lượng trong cơ thể.
Hay nói cách khác là có thể quan sát năng lượng trong cơ thể lúc bình thường vận hành chậm rãi ra sao, bùng nổ thế nào khi phát động năng lượng.
Nếu có dị năng giả nào đó đang ẩn trong bóng tối muốn đánh lén cũng có thể nhìn ra ngay.
Nếu là cao thủ quan sát còn có thể nhờ dị năng đó mà học được rất nhiều thứ.
(Tức là nhìn cách người khác vận hành năng lượng mà học hỏi đó.)
Lâm Đàm Đàm cảm thấy đó là dị năng có tính phụ trợ cực kỳ tốt, cũng rất hữu dụng trong một đoàn đội.
Nhưng dị năng giả A Phạm kia có dị năng tốt lại không biết quý trọng.
Trước kia thì chuyên gia nhìn chòng chọc vào dị năng giả song hệ hoặc dị năng giả mạnh mẽ, đội mình đánh không nổi thì tìm người âm thầm xử lý.
Nếu phát hiện dị năng không mạnh nhưng có thể mang lợi về cho mình thì lại cho người giả làm người tốt tiếp cận để mua chuộc.
Sau này lại làm những hành vi như trộm cướp của những dị năng ggiar nhỏ yếu, bán cho một tổ chức tà ác nào đó.
Vì làm quá nhiều chuyện xấu nên căn cứ nhỏ tội nghiệp của bọn họ cuối cùng cũng bị phá hủy.
Trong căn cứ nhỏ của họ hình như có một chiếc chiến cơ năng nguyên đời đầu.
Một số thành viên trọng yếu đã ngồi chiến cơ năng nguyên để chạy trốn, giữa đường lúc mở lồng năng lượng chưa được bao lâu đã nổ banh xác.
Không còn ai sống sót.
Cô có thể nhớ được rõ ràng là vì người đi thảo phạt bọn họ chính là Diệp Tiêu.
Lâm Đàm Đàm vừa suy nghĩ vừa ngắm nghía tay chân Diệp Tiêu, tiếc là thật sự không nhìn ra quỹ tích năng lượng vận hành phía bên trọng.
Lại cúi đầu vuốt ve chú chuột đồng nhỏ trong tay, cô thầm nghĩ, trong lịch sử tuy Diệp Tiêu đã xung đột nhiều lần với quân đội nhưng trước khi tự lập đoàn đội cũng đã giúp đỡ căn cứ thanh lý không ít yêu ma quỷ quái, lúc này không biết có phải sẽ phát sinh những sự kiện giống vậy hay không?
Dù Diệp Tiêu nhắm mắt nhưng vẫn còn cảm giác, cảm thấy bình bị hai ánh mắt quét tới quét lui, thấy cô đang trêu ghẹo chuột nhỏ biến dị, chuột nhỏ đã chọc quen rồi, lạnh lùng ôm một quả hạch gặm “soàn soạt”.
Thấy anh mở mắt, cô vội hỏi: “Sao rồi? Sau khi sửa lại anh có cảm giác gì không?”
Diệp Tiêu gật đầu, nói cảm thấy khác biệt rồi.
Ai cũng hấp thu năng lượng từ bàn tay như nhau, trung tâm chứa năng lượng nằm ở đầu, lúc cần năng lượng sẽ trực tiếp chuyển nó từ não đi.
Quỹ tích vận hành năng lượng phần lớn giới hạn ở nửa người trên và trong hai bàn tay.
Diệp Tiêu cũng thế, dùng con đường ngắn nhất, đảm bảo khi sử dụng dị năng có thể điều động năng lượng với tốc độ nhanh nhất, thậm chí vừa nghĩ đến đã có thể phát ra công kích trong nháy mắt.
Vậy cũng tốt, nhưng chưa đủ hoàn mỹ.
Lâm Đàm Đàm bảo anh kéo quỹ tích vận hành năng lượng xuống hai chân, điều này dường như không cần thiết: Chẳng lẽ muốn dùng hai chân để phát ra dị năng phong hệ? Nhưng về lâu dài sẽ có lợi.
Dị năng phong hệ là loại dị năng linh hoạt nhất, nếu các nơi trên cơ thể đều có thể phát ra năng lượng, ngẫm lại xem, nơi nơi đều có thể công có thể thủ, trên người không có nhược điểm, khi chạy có thể mượn gió lướt đi, còn chạy nhanh hơn cả xe, cảnh giới cao nhất thậm chí còn có thể khiến cho bạn tự do bay lượn.
Cứ nghĩ đến Diệp Tiêu có thể bay trên trời như chim, sau đó vì bay cao quá mà bị lạnh đến run cầm cập rồi rơi xuống là Lâm Đàm Đàm lại cảm thấy vui vẻ.
Hoàn hồn thấy Diệp Tiêu đang nhìn mình, cô vội vàng thu trí tưởng tượng của mình về: “Tóm lại làm như vậy sẽ có lợi.
Tin em đi, em nói chỉ có chuẩn, còn vấn đề hấp thu tinh hạch nữa.”
Cô chỉ vào ba viên tinh hạch đã bị hấp thu hết năng lượng, chỉ còn lại những mảnh nhỏ.
Đám đầu màu xám, thoạt trông khá bẩn.
Một đám khác có màu nhạt, một đám trong suốt không màu.
Đám nhỏ đầu tiên của là Lâm Đàm Đàm, đám thứ hai là của Diệp Tiêu, đám thứ ba là của dị năng giả bình thường.
Hiển nhiên, Diệp Tiêu đã biết được rằng năng lượng trong tinh hạch có chứa tạp chất, hơn nữa còn có ý thức tránh hấp thu, không bao lâu nữa chắc là có thể hoàn toàn tránh được việc hấp thu tạp chất vào trong cơ thể.
Lâm Đàm Đàm nhanh chóng chia sẻ rất nhiều kỹ xảo khi cô hấp thu năng lượng cho anh.
Dạy mãi tới lúc chạng vạng những người trên công trường ăn cơm xong mới về biệt thự.
Lúc sắp đến biệt thự, mấy chiếc xe quân dụng đã chạy đến bên cạnh, trên xe có binh lính vai vác súng, đạn đã lên nòng, còn có các loại súng dài pháo ngắn, võ trang đầy đủ làm người đi đường ào ạt né ra, làm tung bụi lên từng đợt.
Diệp Tiêu bảo vệ Lâm Đàm Đàm bên trong, nhẹ vung tay lên, một làn gió dịu nhẹ đè hết cát bụi xuống.
Lâm Đàm Đàm nhìn hướng xe chạy: “Bọn họ vừa từ ngoài căn cứ về à? Sao lúc này cổng lớn đã đóng rồi?”
Diệp Tiêu nói: “Chiếc ở giữa hình như là xe của Lý Quần.”
Lâm Đàm Đàm hiểu ngay, lời của Lý Quần đương nhiên là ngoại lệ.
Diệp Tiêu nhíu mày, Lý Quần rất sợ chết, ít khi tự ra khỏi căn cứ, cũng không nghe nói hôm nay gã ra ngoài như thế nào, sao đột nhiên lại từ bên ngoài trở về?
Đang nghĩ, mấy chiếc xe phía trước bỗng ngừng lại, đợi họ đi tới, cửa sổ chiếc xe hạng sang ở giữa hàng xe của Lý Quần mới hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi tắn của Lý Quần: “Thượng tá Diệp, khéo quá nhỉ?”.