Lý Quần tỏ ra căng thẳng, hỏi: “Mấy người kia đâu?”
Thuộc hạ tâm phúc của ông ta lờ mờ đáp: “Không biết, không thấy người đến.”
“Đã mấy giờ rồi? Người nói sẽ đến mà giờ chạy đâu hết rồi!” Lý Quần bồn chồn nhưng vẫn phải ổn định tinh thần để suy nghĩ kế hoạch.
Xung quanh đều có người mai phục, Chu Nham đang chờ ở phía sau.
Nhưng nhữn kẻ mai phục đều là người của ông ta, dù toàn là tinh anh nhưng chống lại một người có thể dùng một ngón tay để áp chế mấy chục người xuống đất như Diệp Tiêu, ông ta thật sự không chắc.
Nhưng vẫn còn Chu Nham, một gã tam hệ chỉ là nói cho dễ nghe thôi chứ bản chất cũng chỉ là một kẻ điên.
Gã có râu kêu ông ta cố gắng hết sức kéo dài thời gian, ông ta rốt cuộc đang có chiêu gì nữa?
Lý Quần không hề có ý muốn giết Diệp Tiêu, ông ta chỉ muốn tống cổ họ đi, đừng có ở trước mặt khiến ông ta cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải ông ta muốn hay không.
Đã đến nước này, đương nhiên ông ta mong là có thể một lần giết được Diệp Tiêu.
Chỉ hi vọng mấy người kia đáng tin một chút.
Ông ta không hề biết những người ông ta cho là chủ lực của Hồng Môn yến này đã sớm bỏ ông ta lại, đến một chỗ khác để phục kích, đã vậy họ còn vồ hụt, đang vô cùng ảo não.
Bên này, Diệp Tiêu đã tới cửa.
Ngoài mặt anh đưa theo một đám người, gồm Lâm Đàm Đàm, Từ Ly, dị năng giả khống chế- Mai Bách Sinh, một dị năng giả có thể đóng băng xung quanh- Phàn Phương.
Ngoài ra còn ba dị năng giả khác, một lôi hệ dị năng giả, một người có năng lực thấu thị và một dị năng giả không gian.
Đương nhiên, trừ anh ra những người khác đều bị chặn lại.
Nhưng Diệp Tiêu không quan tâm, anh vẫy vẫy tay, vài luồng gió đẩy những kẻ chắn đường ra, những nòng súng chỉa vào họ cũng bị ép xuống một loạt, anh dẫn người vào đại doanh của Lý Quần.
Địa bàn của Lý Quần không tệ, là một đám nhà lầu, sân diễn tập từng khối từng khối, đồn trú mấy chục ngàn quân lính.
Đương nhiên con số đó chỉ là ước chừng, những quân nhân chiếm chức vụ chính chỉ có một phần, còn lại toàn là do chính bản thân Lý Quần chiêu mộ được sau này.
Dù vậy, mấy chục ngàn binh lính thân tín cũng là chỗ cho Lý Quần dựa vào.
Thường ngày sống giữa đám lính khiến Lý Quần cảm thấy rất an tâm, đây cũng là nguyên nhân lớn sau cùng để ông ta đồng ý phối hợp với họ.
Thế mà lúc Diệp Tiêu dẫn theo bảy người đến, ông ta lại thấy hoảng hốt.
Ông ta nuốt nước miếng, cố gắng nói cười: “Đến đây, ngồi chút đi.”
Vì muốn kéo dài thời gian, ông ta còn cho người chuẩn bị một ít thức ăn, miễn cưỡng ra vẻ như một buổi mời cơm.
Sau đó lại nói với Diệp Tiêu rằng ông ta muốn đến thủ đô, phần lớn người của ông ta tại đây là tất cả cơ nghiệp cũng chỉ có Diệp Tiêu mới xứng đáng tiếp nhận, bọn họ sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, vân vân và mây mây.
Ông ta nói như moi hết ruột gan, người đứng ngoài xem cũng phải sốt ruột thay.
Diệp Tiêu không muốn dài dòng với ông ta:” Ông kêu tôi đến đây là muốn phục kích tôi tại đây nhỉ? Thuộc hạ của ông không có bao nhiêu dị năng giả lợi hại, giờ có thêm Chu Nham nhưng khẳng định không chỉ có mình gã.
Ông thỉnh bao nhiêu người viện trợ thì kêu hết ra đi, đừng lề mề, chúng ta dứt khoát luôn.”
Lý Quần tròn mắt nhìn anh.
Diệp Tiêu cười, duỗi tay ra, Lý Quần không nhịn được đánh về phía anh nhưng lại bị anh áp lên ghế dựa, sau đó bị Mai Bách Sinh rút ra một sợi dây thừng buộc luôn vào ghế, còn treo cái gì đen đen vào cổ ông ta nữa.
Mai Bách Sinh cười thật man rợ: “Điều khiển từ xa đó, ông mà không ngoan… Bùm! Tôi cho ông nổ tan xác, một chút xương cốt cũng không còn.”
Lý Quần trợn mắt há mồm, đám tâm phúc của ông ta đứng ngay đó nhưng không kịp phản ứng, ngay cả hai bảo vệ luôn bên cạnh ông ta không rời vừa kịp phản ứng nhưng mới bước lên một bước đã bị một sức mạnh nào đó cản lại, đè trên đất không thể động đậy.
Diệp Tiêu cười nhạt: “Kêu những người không có liên quan lui xuống.
Đây là ân oán cá nhân, không cần phải tăng số vật hy sinh không cần thiết.
Lý Quần nói không ra lời.
Mai Bách Sinh đè lên tay ông ta làm phát ra một tiếng động, sau đó một sự đau đớn khó hình dung tấn công vào óc khiến Lý Quần hét lên thê thảm, vừa cúi đầu đã thấy hai tay mình như bị nọc đọc ăn mòn, da thịt bắt đầu biến đen.
Ông ta vội hét lên: “Lui ra phía sau, lui lại hết cho tôi, hủy bỏ kế hoạch!” Mẹ nó, còn phục kích cái rắm, mấy người này vốn không phải người mà!
Diệp Tiêu: “Lui về phía sau 500 mét.”
“500 mét, lui về phía sau 500 mét!” Lý Quần mắng những tên tâm phúc vẫn còn chần chờ, không nhúc nhích ở giữa sân: “Nhanh cút cho tôi! Còn đứng đó làm gì!” Thịt trên tay ông ta sắp bị ăn mòn đến tận xương rồi!
Ông ta lại quay đầu nói với Diệp Tiêu: “Hiểu lầm, cậu hiểu lầm rồi! Tôi không muốn gây khó khăn cho cậu, tôi bị ép!”
Diệp Tiêu hơi nghiêng đầu, để dị năng giả lôi hệ và dị năng giả thấu thị ra ngoài xem xét, bọn họ quay về báo lên ngoài đã buông súng, những người phục kích quả thật lui hết rồi, trên lầu cũng không còn ai, chỉ có một người.
Dị năng giả thấu thị nhìn trần nhà: “Người đó bị gọt mất nửa đầu, đang đứng ngay phía trên.”
Diệp Tiêu ngước mắt nhìn trần nhà: “Chỉ còn Chu Nham, những người khác đâu?”
“Chạy, chạy hết rồi! Mẹ ơi, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Những kẻ đó lừa tôi, họ nói họ nhận nhiệm vụ giết cậu, còn nói được Mẫn Duyên Đức phê chuẩn, muốn tôi phải phối hợp.
Nếu tôi không phối hợp, hiện giờ cậu đã thấy tôi và Chu Nham ở chung một chỗ, cậu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi bị ép mà!” Lý Quần kêu khóc, ông ta không hiểu sao lại thành ra thế này.
Biết bên mình không dùng được, nếu không ông ta không thể chỉ nói miệng nhiều lần rằng sẽ cho Diệp Tiêu đẹp mặt, căn bản là ông ta chẳng dám thật sự làm tới, ông ta không ngốc.
Ông ta không biết, thật ra ông ta không ngốc, mà là quá ngu xuẩn.
Một khi nhân vật quan trọng như ông ta bị bắt, lại phải ra lệnh cho cả đám người lui xuống thì đừng nói mấy chục ngàn, dù mấy trăm ngàn người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui.
Diệp Tiêu đã nhắm vào sự nhát gan và sợ chết của ông ta, trước tiên không cho phép bất kỳ ai được phép rời khỏi chiến trường.
Chính anh cũng không ngờ, sát chiêu thật sự đang chờ anh chỉ có một Chu Nham.
Xác định xung quanh không còn ai khác, Diệp Tiêu không vội thẩm vấn Lý Quần.
Anh nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng vẫy tay cho đám người tản ra, sau đó phát ra bốn đạo phong nhận, chém lên trần nhà bốn nhát, một khối xi măng lớn hình tứ giác rơi xuống, một người cũng rớt xuống theo, vừa vặn đè lên không ít thức ăn trên bàn.
Người nọ vừa rơi xuống đã bị một chiếc võng vô hình bao lấy.
Gã đột nhiên bạo phát ra một quả cầu lửa thật lớn chấn vỡ phong võng vô hình, đánh tới Diệp Tiêu với tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ là trong khoảnh khắc.
Đúng lúc này, một vòng vật chất đen bao lấy gã, làm cho gã như rơi vào huyết thanh cực kỳ sệt, tốc độ chậm đi rất nhiều, làn da cả người bắt đầu bị ăn mòn.
Cùng lúc đó, một tầng băng trắng từ lòng bàn chân gã lan ra, bao trùm lên trên, khiến mỗi khi gã bước một bước, các khớp xương rung lên kêu “cùm cụp”.
Đó là do Mai Bách Sinh và Phàn Phương đồng thời ra tay.
Lôi điện trên tay dị năng giả lôi hệ cũng chuẩn bị thả ra bất cứ lúc nào.
Dị năng giả thấu thị, dị năng giả không gian, Lâm Đàm Đàm, Từ Ly và Lý Quần đều nằm ngoài vòng chiến, ở một nơi rất an toàn.
Vì thế, khi Chu Nham tới trước mặt Diệp Tiêu, vươn bàn tay bị ăn mòn trong lĩnh vực màu đen ra tóm lấy cổ áo Diệp Tiêu, dùng đôi mắt độc ác nhìn anh, anh cũng không phản ứng ngay.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của gã.
Dường như Chu Nham không cảm thấy được sự đau đớn trên người, hắn như bắt được điểm yếu của Diệp Tiêu, không ngừng hỏi anh với vẻ đắc ý: “Mày là ai? Mày là ai? Mày là ai?”
Ánh mắt Diệp Tiêu lúc thì tan rã lúc thì tập trung, lúc tan rã như anh đang trầm luân trong vực sâu vô tận, lúc tập trung lại như đang cố gắng chống cự và giãy dụa, ánh mắt lúc tập trung đó sáng đến kinh người, sắc bén vô cùng.
Anh không ngừng thay đổi giữa hai trạng thái.
Lâm Đàm Đàm nhìn thấy mà kinh hãi, anh ấy đang làm gì?
“Chuyện gì thế này?” Bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi.
Lâm Đàm Đàm hiểu ra Diệp Tiêu đang chống cự lại dị năng của Chu Nham.
Cô có chút cạn lời, anh đang ép khô giá trị cuối cùng của Chu Nham à? Hay là do lần trước bị mắc bẫy nên bây giờ vẫn canh cánh trong lòng?
Không đúng, với trạng thái của Diệp Tiêu, thay vì nói đang chống chọi với năng lực của Chu Nham thù nên nói anh đang đấu tranh với chính bản thân về câu hỏi này.
Cô thấy rõ trong mắt anh có một tia đè nén đau khổ.
Anh là ai? Câu hỏi này có vấn đề gì sao?
Người bình thường khi bị hỏi như vậy sẽ không ngần ngại đáp lời chứ nhỉ?
Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, Diệp Tiêu nhắm mắt lại, sau đó tự tay nắm lấy tay Chu Nham.
Mọi người ai cũng thấy trong tay Chu Nham đang nắm một thanh dao lửa đỏ bừng, Diệp Tiêu kéo tay gã ra, nhẹ phất rat một cái, Chu Nham đã bị anh ném xuống đất.
Chu Nham kêu lên, còn định đứng dậy thì nửa bên ót còn lại đột nhiên bị một lưỡi dao gió đâm qua.
Cơ thể gã cứng đờ, ngã trên đất, bất động.
Máu tươi ồ ạt chảy ra.
Lâm Đàm Đàm đi đến cạnh Diệp Tiêu, anh vẫn còn nhắm mắt, từ từ hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tuy phủ kín tơ máu nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh kiên nghị, phảng phất như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Người khác nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy anh tốn chút thời gian để đối kháng với năng lực của Chu Nham, Lâm Đàm Đàm lại có chút đau lòng cho anh.
Vừa rồi trong lòng anh vừa trải qua cái gì? Anh đã đấu tranh vì điều gì?
Cô không nhịn được giữ lấy cánh tay Diệp Tiêu, Diệp Tiêu cũng nắm lấy tay cô, nói với những người khác: “Cẩn thận, đừng tới gần gã.”
Anh nhìn Chu Nham đang nằm trên đất, lần này anh muốn nhìn xem gã làm cách nào để sống lại.
Đợi chừng ba phút sau, lúc mọi người xung quanh còn chưa biết vì sao vẫn còn đợi, thi thể Chu Nham bỗng run lên, gã mở bừng mắt, sau một lúc mờ mịt lại nhìn thẳng về phía Diệp Tiêu: “Mày! Mày giết tao! Mày lại giết tao!”
Nói rồi gã lại đánh về phía Diệp Tiêu, còn mất trí hơn cả vừa rồi.
Những người khác khiếp sợ mở to mắt, Diệp Tiêu vẫy tay, lại một thanh dao gió đưa Chu Nham đi tìm chết, lần này là đâm vào tim.
Qua ba phút sau, Chu Nham lại tỉnh, sau đó lại chết thêm một lần, lần này gã bị cắt cổ, nằm co giật trên đất thật lâu.
Lúc hắn đang co giật, Diệp Tiêu có hơi do dự, anh thấp giọng nói với Lâm Đàm Đàm: “Nếu em sợ thì đừng nhìn, anh muốn xem cực hạn dị năng của hắn là gì.”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Em không sợ.”
Ở đây vẫn còn một cô gái khác, Phàn Phương sắc mặt cực kỳ trắng, Lý Quần trên cổ còn treo một cái vòng thì nằm liệt trên ghế, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Lần thứ ba Chu Nham tỉnh lại, Diệp Tiêu cắt động mạch chủ của gã, xem gã có chết vì mất quá nhiều máu hay không.
Lần này chắc Chu Nham không thể phục sinh được nữa, anh nghĩ.
Nhưng kết quả là Chu Nham vẫn sống đến giờ! Lần này cả người gã tóp lại như thây khô, đi không vững, nói không rõ, lung lay khẽ cử động hướng về phía Diệp Tiêu: “Diệp… Tiêu…”
Lâm Đàm Đàm không nhịn được nắm chặt tay Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu dùng tay che mắt Lâm Đàm Đàm, nhìn Chu Nham rồi thở dài: “Dị năng rất tốt, đáng tiếc, phải dừng lại ở đây thôi.” Dứt lời, phong nhận chợt lóe, đầu Chu Nham rơi xuống.
Dường như ý thức được mình lại bị ép chết lần nữa, lúc đầu Chu Nham rơi xuống đất, gã vẫn lộ ra những biểu cảm cuồng loạn, đôi mắt độc ác mở to với vẻ sợ hãi: “Không, không được giết tao! Tao không thể chết được, tao là dị năng giả tam hệ! Tao có tấm thân bất tử! Tao là đứa con của trời! Tao còn phải hoàn thành Hoàng Đồ Bá Nghiệp…A a a a a!”
Một tiếng tru đầy vẻ thê lương và không cam lòng, Lâm Đàm Đàm thoáng kéo tay Diệp Tiêu xuống, Chu Nham lại đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Lâm Đàm Đàm: “Mày! Tất cả đều tại mày!”
Diệp Tiêu chau mày, đang muốn giúp gã chết nhanh hơn một chút, đầu Chu Nham rốt cuộc kêu xong một hơi liền chết không nhắm mắt.
Không còn sống lại được nữa.
Lý Quần run người, đầu nghiêng đi, rõ là bị dọa đến ngất rồi.
Những người khác cũng có đủ loại biểu cảm.
Diệp Tiêu bình thản kêu dị năng giả không gian lấy xăng ra, chính tay anh dội xăng lên thi thể, dùng một mồi lửa thiêu luôn, ngay cả máu đầy đất cũng không chừa.
Dường như cảm thấy quá chậm, anh còn kêu Mai Bách Sinh và vài dị năng giả hỏa hệ đến, trực tiếp dùng dị năng hỏa hệ thiêu đốt, nhanh chóng đốt rụi thi thể, phòng ốc vẫn còn được bảo tồn khá tốt.
Vẻ mặt Lâm Đàm Đàm cực kỳ lạnh nhạt, cô lẳng lặng xem một màn này.
Tổng Thống đời thứ nhất của Tân Thế Kỷ tương lai, người khai sáng trăm năm huy hoàng của cả nhà họ Chu- Chu Nham đã ngã xuống vào tháng thứ ba sau mạt thế.
Cô không biết dùng lời nào để nói ra cảm giác của mình, cô từng nghĩ vô số lần, nếu có thể đến mạt thế, người đầu tiên cô giết là Chu Nham.
Cô thật sự rất ghét người này, nhưng bây giờ khi gã thật sự chết rồi, trong lòng cô lại cảm thấy mờ mịt.
Gã là Tổng Thống mà?
Trên đường về, cô hỏi Diệp Tiêu: “Gã thật sự là con của trời sao?”
Diệp Tiêu đang ngẫm nghĩ, anh nghe thế thì ngẩn ra, tiện đà bật cười: “Chỉ nhiều hơn một cái dị năng, dù dị năng này có hơi đặc thù.
Cái gì mà con trời chứ? Là do gã tự đề cao mình quá mà thôi.
Hơn nữa, nếu gã là đứa con được ông trời lựa chọn thì kẻ giết con trời như anh là gì? Sao không giáng Thiên Lôi xuống phạt anh đi?”
Lâm Đàm Đàm vội che miệng anh lại, nhìn lên bầu trời, không có tiếng sấm đánh ầm ầm kinh thiên động địa, cũng hoàn toàn không giống như sắp tới cả thế giới sẽ rơi một trận mưa to ai điếu, cái chết của Chu Nham hình như không gây ảnh hưởng gì cả.
Cô thở dài, trừng mắt nhìn Diệp Tiêu: “Không được nói linh tinh!”
Diệp Tiêu bị che miệng: “…”
Lòng bàn tay mềm mại dán lên môi anh, làm anh đến thở cũng chẳng dám thở mạnh nữa.
Lâm Đàm Đàm cũng hơi ngượng, buông tay xuống, lòng bàn tay còn hơi ẩm ướt, cô âm thầm xoa lên quần áo, lại thấp giọng nói: “Có nói cũng không được nói lung tung.” Đại khái là vì cô xuyên không, đối với những chuyện này khá tin tưởng, còn tương đối kiêng kị.
Ánh mắt thù hận cuối cùng khi Chu Nham trừng cô, cô không sợ chút nào, thực ra cô tình nguyện làm người giết Chu Nham, có hậu quả gì mình cô chịu cũng được.
Nghĩ vậy, cô bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn.
Đúng rồi, nếu Chu Nham là con trời, Diệp Tiêu là gì? Lính hầu quét dọn chướng ngại cho con trời, sau đó đến thời khắc thỏa đáng nhất thì công thành lui thân, chủ động chịu chết à?
Trên đời này nào có nhiều đúng sai phải trái như vậy, không có nhiều vận mệnh an bài đến thế, có chăng cô chỉ hy vọng người trong lòng mình có thể sống tốt mà thôi.
Trong lòng Lâm Đàm Đàm bỗng khựng lại, người trong lòng…
Trước kia cô vẫn biết mình thích Diệp Tiêu, nhưng là thích như thần tượng, thích theo kiểu anh là trụ cột tinh thần, nhưng bây giờ…
Đối diện với ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của Diệp Tiêu, giờ phút này đột nhiên Lâm Đàm Đàm không còn cách nào để thuyết phục bản thân được nữa.
Không còn cách nào để thuyết phục mình là anh đối xử với cô chỉ là chăm sóc bình thường.
Càng không thể thuyết phục mình không thẹn với lương tâm.
Huyết sắc trên mặt cô rút đi từng chút, cô từ từ cúi đầu.
Xúc giác ấm áp, mềm mại nơi lòng bàn tay tựa hồ vẫn luôn tồn tại, hơn nữa ngày càng rõ ràng khiến cả bàn tay cô như bị phỏng.
Diệp Tiêu lo lắng nhìn sự biến hóa trên mặt cô: “Sao vậy?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Em hơi mệt.”
Diệp Tiêu sờ đầu cô theo thói quen: “Vậy về nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Đàm Đàm nghiêng đầu: “Anh đừng sờ đầu em hoài.”
“Hả?”
Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu, cười cười: “Em không phải con nít, anh đừng thấy em nhỏ hơn anh mà sờ đầu em hoài.”
Diệp Tiêu cúi đầu nhìn cô, cảm thấy trong nụ cười của cô có nhiều hơn một thứ gì đó, không nhẹ nhàng như trước nữa.
Cô giống như… có hơi khó chịu, thậm chí là… muốn khóc.
------(Lời tác giả)------
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra Đàm Đàm đã sớm nhận ra một chút, từ trước đã có rất nhiều thứ làm bước đệm, chỉ là cô ấy không dám suy nghĩ sâu xa, sau đó Diệp Tiêu lại luôn giữ khoảng cách… Tại sao cô ấy lại cảm thấy CP ít rắc đường đi, ngoại trừ thật ra không có (buông tay), cũng là do tâm lý của cô ấy đang dần thay đổi mà thôi.
Việc này cũng không có nhiều biểu hiện cho lắm nên các bạn có thể cảm thấy là tôi đang giải thích một cách gượng ép.
So, từ nay sẽ là anh đuổi em trốn? Khà khà, mọi người quên nhóm năm người rồi sao? Mặc niệm, nội dung vở kịch phía sau tôi đã muốn viết từ lâu cuối cùng cũng viết tới rồi, ha ha ha!.