Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão


Sáng sớm, tiếng xoàn soạt phát ra không ngừng từ xung quanh.

Mạt Kỳ Miểu nhíu nhíu mày nhưng không mở mắt, muốn lại ngủ nướng thêm một lát dù sao cũng còn sớm.
Chợt y nhớ ra, hình như mình đã xuyên đến thời mạt thế? Bây giờ ngủ như heo chết khẳng định khi nào bị xé xác cũng không biết!
Giật mình mở mắt ra, phát hiện bản thân không còn nằm trong lều như y nghĩ nữa mà chuyển sang trong khoang xe.

Cả người y như con mèo nhỏ nằm dụi vào lòng nam nhân, được hắn đặt trên đùi, hai tay vòng lấy ôm eo y, thấy y tỉnh cũng không buông xuống ngược lại còn thuận tiện sờ sờ hai cái.
Y ngượng ngùng một lát, nhìn ra ngoài cửa xe thấy trời đã nắng chói chang mà bản thân chỉ vừa mới tỉnh ngủ không nhịn được có chút xấu hổ.
"Ngủ như chết." Kỷ Lâm Hạo nhàn nhạt phê một câu chế giễu, nhưng cái tay lại không ngừng xoa bóp trên mông y.
"Xin lỗi." Kìm nén muốn tát bay cái tay đó, y mím môi ảo não cúi đầu nhận lỗi.

"Lão đại, anh đừng bắt nạt anh dâu nhỏ! Cậu ấy hôm qua 'mệt mỏi' quá độ nên mới thức trễ là chuyện thường." Lục Kỳ Ân lái xe nhưng miệng vẫn chen vào một câu, đêm qua chắc chắn lão đại đã làm anh dâu nhỏ 'mệt mỏi' đến mức
Mạt Kỳ Miểu gật đầu phụ họa, đúng là y mệt mỏi thật hôm qua chạy trốn tang thi rất mệt, chân cũng bị chuột rút một chút.
Nhưng mà Mạt Kỳ Miểu không biết mệt mỏi của bản thân và 'mệt mỏi' Lục Kỳ Ân nhắc tới là hai nghĩa hoàn toàn khác nhau.
"Lão đại đang nói đùa, em đừng xem là thật.

Ban sáng còn không nỡ đánh thức em dậy, một đường đều ôm em như bảo bối đó." Ngụy Nhâm cười cười đưa cho Mạt Kỳ Miểu chai nước suối cùng vài bịch bánh quy nhỏ ăn lót dạ.
Mạt Kỳ Miểu nhận đồ xong nói cám ơn, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Lâm Hạo sáng vài phần.

Không ngờ hắn tốt như vậy, y còn nghĩ người này là lão biến thái muộn tao.
"Nhìn gì? Muốn tôi đút cho em?." Hắn nhướn mày, đưa tay lấy bịch bánh quy gỡ ra, không chờ y phản ứng đã nhét một cái vào miệng người ta.
Mạt Kỳ Miểu ngậm bánh trong miệng cứng đờ, bây giờ ăn không được mà không ăn cũng không được.

Cuối cùng, y vẫn nhai nhai nuốt xuống, mạt thế nha, không thể lãng phí.
Vừa nuốt xong một miếng khác liền đưa tới miệng, không do dự quá lâu y liền ăn luôn.
Kỷ Lâm Hạo lúc này rất tận hưởng cảm giác cho vợ nhỏ ăn, nhìn hai má phúng phính nhai như chú sóc, đáng yêu làm sao.
Cả người y toát lên vẻ sạch sẽ mà những người trong mạt thế sẽ không có, trên làn da trắng tuyết không có một vết chai sần chứng tỏ người này được chăm sóc, cưng chiều rất tỉ mỉ.

Kỷ Lâm Hạo.rất phục ánh mắt chọn người của mình, người này vừa xuất hiện đã bị hắn 'tóm' về, nếu để cho kẻ khác có được chỉ sợ sẽ bị ăn đến sạch sẽ xương.

Mạt Kỳ Miểu ngoan ngoãn ngồi ăn, xong rồi liền thấp giọng bảo hắn y muốn vào không gian thử trồng một số cây lương thực.
Kỷ Lâm Hạo nhìu mày, rõ ràng không vui vì trước đó y để hắn chờ quá lâu.
"Dùng ý thức điều khiển không gian đi, em ở đây cho tôi." Vừa có thể canh chừng vợ nhỏ vừa có thể luyện tập dị năng quả là một công đôi việc.

Kỷ Lâm Hạo đưa bàn tay tới véo má y, ánh mắt rồi tắm không ít.
"A, được rồi..." Mạt Kỳ Miểu không thể kì kèo chống trả được, một tay ôm má vừa bị nhéo nhắm mắt lại dùng ý thức vào không gian.
Rất nhanh không gian hiện ra trước mắt y một cách bao quát, chỉ cần là nơi y chú ý tự đến tự khác sẽ phòng to ý thức đến nơi đó.

Cũng không khó lắm đi?
Mạt Kỳ Miểu bắt đầu điều động ý thức làm việc nông, căn nhà làm từ trúc có sẵn nhiều dụng cụ làm nông còn rất mới mẻ, ngoài ra còn có một số vật dụng cần thiết khác.
Bên ngoài, cả người thiếu niên như đang nhẫn ra, cặp mắt mơ hồ không tiêu cự cứ như linh hồn y không có ở chỗ này.
Kỷ Lâm Hạo hai tay kẹp lấy hai nách thiếu niên một lần nữa kéo người vào lòng chỉnh lại tư thế cho y, sau đó tằm mắt chuyển động vài lần lại hạ xuống môi y một nụ hôn, bất quá mới đầu còn hôn nhẹ nhàng sau khi nếm được vị ngọt như tưởng tượng hắn lại chuyển sang gặm cắn.

Lục Kỳ Ân đang lái xe thông qua kính xe nhìn về phía lão đại trong gương mà trợn mắt.
Đây là tình huống gì?
Lợi dụng anh dâu nhỏ không có ý thức liền, liền giở trò lưu manh?
Ngụy Nhâm im lặng coi như bản thân chưa thấy gì, làm lơ tiếng gặm mút phát ra bên dưới.

A, lão đại muộn tao quá lâu bây giờ có chút điên cuồng.
Đáng thương Mạt Kỳ Miểu còn vì cái tiểu đội này mà lo nghĩ, đang không ngừng đào đất trong cây kiếm cái ăn không biết 'bản thân' ngoài kia bị gì.

Y cũng có càm giác, cơ hồ môi đau đớn chút ít nhưng rất nhanh bị việc trước mắt làm phân tâm không rảnh lo chuyện bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận