Cảm giác tê cứng trên cơ thể chậm rãi giảm bớt, Từ An khó khăn nâng mí mắt nặng trịch của mình lên, nhìn thấy đầu tiên không phải khung cảnh đẫm máu bị xé xác như trong tưởng tượng mà là trần nhà bám đầy tơ nhện và vết hoen ố.
Cậu nằm trên mặt đất đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này đoán chừng là công trường mà đội ngũ bọn họ đã dừng lại nghỉ ngơi khi trước, lúc này cậu đang nằm trên một đống bao nguyên vật liệu.
Cảm nhận được một ánh mắt dán chặt trên người mình, Từ An cứng người quay lại, lập tức nhìn thấy tang thi hệ tinh thần kia đang yên lặng ngồi ở một góc.
Bộ dáng của nó không những không xấu xí ghê tởm mà còn khá tươm tất, quần áo vẫn nguyên vẹn, da thịt trên người cũng không bị thối rữa, trên tay nó cầm một thứ có chút giống như tay người, à không, cái đó đích xác chính là tay người.
[Anh tỉnh rồi?] Tang thi có bề ngoài như đứa trẻ mười tuổi mấp máy môi nhưng lại chẳng thể phát ra thanh âm, vậy nên nó đành dùng tinh thần lực câu thông với Từ An.
Cậu sững sờ trong chốc lát, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, mở miệng khàn giọng nói: "Ngươi...!vậy mà có thể hiểu tiếng người."
Tang thi động tác cứng nhắc chớp mắt, nó đem cái tay đang ăn dở ném đến một góc rồi chậm rì rì phủi phủi bụi bẩn trên người.
Sau đó nó bước đến trước mặt Từ An, dùng đôi mắt chỉ có tròng đen nhìn chằm chằm vào cậu.
Trong nháy mắt vậy mà Từ An lại có ảo giác rằng tang thi này giống như đang ưu thương, nó nói: [Hiểu được thì sao chứ? Nếu có thể, tôi cũng không muốn biến thành thế này.]
Đối với một đứa trẻ mười tuổi, mới đêm trước còn vui vẻ cùng người nhà ăn tối nói lời chúc ngủ ngon, sáng hôm sau liền phát hiện mình biến thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, đả kích lớn đến mức gần như không thể chấp nhận được.
Vẫn là hình thức giao tiếp bằng tinh thần lực, vẫn chỉ là những dòng chữ ngắn gọn hiện lên trong đầu, vậy mà Từ An có thể hiểu được tâm trạng của nó khi nói ra câu này.
Trong chốc lát, Từ An từ trên người tang thi nhìn thấy khát vọng được sống như một con người, giống như bản thân cậu lúc trước.
[Ngươi vẫn còn ký ức trước kia sao?] Từ An không lên tiếng mà dùng tinh thần lực 'nói chuyện' với nó.
Tang thi thành thật gật đầu, dù thật sự thì động tác của nó chỉ là gục gật cái đầu một chút.
Một người một tang thi đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, 'nói chuyện' kiểu như vậy khiến bọn họ nhìn qua tương đối buồn cười, cũng cực kỳ quái dị.
Thấy tang thi thật sự gật đầu, sau lưng Từ An phát lạnh.
Một tang thi cấp 3 hệ tinh thần có được suy nghĩ và trí tuệ như một con người, nếu như nó ôm lấy căm hận muốn trả thù nhân loại thì liệu có bao nhiêu người có thể ngăn lại được?
Từ An giữ bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc nên đối phó như thế nào, phiền muộn vươn tay muốn vén lên mấy sợi tóc che phủ trước trán.
Động tác của cậu vừa làm được giữa chừng đã sững lại, bởi bây giờ trước mắt cậu là một đôi tay tái nhợt lộ rõ mạch máu cùng với móng vuốt màu trắng xám sắc nhọn.
Lúc đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó trong mắt Từ An hiện lên một tia kinh hoảng, cậu vội vàng kiểm tra cơ thể mình một lượt, xác nhận bản thân không phải là biến thành tang thi thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cũng may, virus tang thi trong cơ thể bị tế bào biến dị của cậu hấp thu, tuy có điểm khác với lúc trước, nhưng ít ra vẫn có thể ăn có thể ngủ giống người bình thường.
Từ An lạnh mắt liếc nhìn tiểu tang thi cũng là thủ phạm vẫn đang ngồi xổm một bên, vẻ mặt cứng ngắc quan sát động tác của cậu, Từ An nghĩ đến lúc trước nó từng có ý muốn tổn thương Từ Vũ Hàn, vì nó mà lúc này bản thân mới phải ở đây, lửa giận trong lòng bùng phát.
Đứng dậy đi về phía tang thi, trong ánh nhìn mờ mịt của đối phương, Từ An vươn móng vuốt ra nhắm ngay đầu nó đánh tới.
Tang thi bởi vì không cảm thấy được sát khí của Từ An, vậy nên không đánh trả mà chỉ né tránh.
Cậu cũng không có ý định giết nó, dù sao cơ thể lúc này đang rất yếu, chính Từ An cũng cảm nhận được.
Huống chi tình trạng của tang thi này rất đặc biệt, cậu cũng không định giết nó, chỉ là thử độ cứng rắn của móng vuốt sau khi biến hóa đồng thời phát tiết chút uất nghẹn lúc trước bị nó hại cho thê thảm rồi thôi.
Nhìn tiểu tang thi, Từ An lần này xác nhận nó thật sự không muốn giết cậu, nếu nó muốn, bây giờ cậu cũng không còn sống để đứng ở đây.
[Tôi đã từng có ý nghĩ muốn giết anh, bởi vì anh rất mạnh, sẽ uy hiếp đến sự tồn tại của tôi.] Đột nhiên nó truyền đến một câu khiến Từ An có chút sửng sốt, sau đó trong lòng lập tức xuất hiện một câu hỏi: Không lẽ nó đọc được suy nghĩ của cậu?
[Không có.]
Từ An im lặng nhìn chằm chằm: 'Thật sự không đọc được?'
[Thật sự!]
Từ An: "..."
Từ An cực kỳ buồn bực thở ra một hơi, không dùng tinh thần lực để giao tiếp mà nghĩ ra một câu hỏi: 'Ngươi tên gì?'
Tiểu tang thi lập tức biết mình bị lộ, lặng lẽ đỏ mặt, mặc dù nhìn qua mặt nó chẳng thay đổi chút nào: [Tôi tên là Lạc Khả, an lạc khoái hoạt, khả ái đáng yêu.]
Lạc Khả? Khả ái? Được rồi, nếu như bỏ qua màu da xám xanh cùng với tròng mắt chỉ có mỗi màu đen kia, vẫn có thể nhận ra được khi trước tang thi này đúng là một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu.
Từ An chịu đựng việc mình nghĩ cái gì nó cũng biết, nhưng vẻ mặt vẫn không tốt lắm.
Nhìn cánh tay đang ăn dở bị ném qua một bên kia, trầm mặc một hồi rồi hỏi: [Mấy người đi cùng tôi sao rồi?]
Lạc Khả ngồi bệt xuống đất, dùng móng tay đen dài của mình cào cào tóc: [Bọn họ đi rồi, dù sao tôi chỉ muốn bắt anh, cũng không cần làm bọn họ bị thương.]
Nó hiếu kỳ nhìn Từ An, ra vẻ thâm sâu thực ra cái gì cũng không hiểu nói một câu: [Nam nhân kia rất là quan trọng đối với anh.] Đương nhiên, trong suy nghĩ của một đứa nhỏ, hai từ 'quan trọng' này là chỉ quan hệ người thân.
Từ An có thể chắc chắn rằng đó là một câu khẳng định, vì cậu vốn không thấy tang thi có ý định muốn 'bỏ thêm' dấu hỏi.
Cố ý bỏ qua chủ đề này, Từ An nhìn tiểu tang thi, lạnh lùng hỏi: [Vì sao cậu lại đem tôi đi? Còn cố ý muốn lây nhiễm virus tang thi vào người tôi?]
Lạc Khả như một đứa nhỏ vừa làm việc xấu bị phát hiện, ngượng ngùng vuốt vành tai, dùng tinh thần lực nói: [Bởi vì anh không giống bọn họ, anh không phải con người, nên tôi nghĩ anh sẽ không quá phản cảm nếu ở chung với một tang thi.] Thấy Từ An vẫn nhìn cậu, hiển nhiên là không định bỏ qua.
Tiểu tang thi cúi đầu làm ra vẻ mặt ủy khuất, dù thật sự thì cơ mặt cậu ta chỉ co rút một chút, vô cùng đáng thương nói: [Tôi ở đây rất cô đơn, chẳng tang thi nào có thể nói chuyện với tôi cả, còn con người thì chỉ luôn muốn giết tôi.]
Móng vuốt có chút dài của tiểu tang thi chỉ chỉ vào Từ An: [Tôi muốn biến anh thành tang thi, như vậy anh sẽ trở thành đồng loại của tôi.] Phía dưới còn có thêm một dòng chữ cực kỳ nhỏ,nếu không phải Từ An nhanh mắt thì đã bỏ qua: [Nhưng mà hình như là thất bại mất rồi.]
Nếu cơ thể nguyên bản của Từ An không bá đạo như vậy, nói không chừng lúc này cậu thật sự đã trở thành đồng loại của cậu ta.
Kỳ thực cũng không phải là thất bại, mà là cơ thể hấp thụ đồng thời biến virus tang thi thành một phần của 'chính mình'.
Hiện tại Từ An có thể cảm nhận được, ngoại trừ điều khiển tang thi bằng việc dùng tinh thần lực khống chế ra, cậu thậm chí có thể ra lệnh cho những tang thi cấp thấp hơn, bằng uy áp của 'tang thi cấp cao' phát ra từ trên người mình..