Xuyên Đến Năm Mất Mùa Tiểu Nông Nữ Mang Không Gian Cảm Thấy Quá Sảng


Hai vị lão nhân nhà họ Trình thiên vị con cả nhưng Trình Hữu Phú vẫn là người hiếu thuận ngu ngốc.


Ở trong thôn, điều mọi người bàn tán nhiều nhất về hắn, thứ nhất là không có con trai, thứ hai chính là sự hiếu thuận.


Hắn là đứa con hiếu thuận nổi tiếng.


Nhà nào có đứa con bất hiếu đều sẽ lôi tên "Trình Hữu Phú" ra để so sánh, sau đó khen Trình Hữu Phú một hồi.


Địa vị tương đương với "Con nhà người ta".


Điều này khiến Trình Hữu Phú cảm thấy rất vinh quang, cũng rất muốn giữ gìn danh tiếng này.


Vì vậy dù hắn biết cha mẹ thiên vị nhưng vì danh tiếng đứa con hiếu thuận, hắn cũng nhẫn nhịn, không bao giờ xung đột với cha mẹ và anh cả.


!

Đinh Tiểu Ngọc ấm ức trong lòng, đối tượng trút giận chính của bà ta trong nhà chính là Trình Nhiễm.


Từ khi Trình Nhiễm chào đời, bà ta đã không thích Trình Nhiễm.



Khi bà ta mang thai Trình Nhiễm, thầy lang trong thôn bắt mạch nói bà ta mang thai một bé trai.


Kết quả khi đứa trẻ chào đời lại là một bé gái, Đinh Tiểu Ngọc rất thất vọng, rất không thích Trình Nhiễm.


Bà ta không cho rằng thầy lang xem sai, bà ta cho rằng ban đầu bà ta nhất định mang thai một bé trai.


Chỉ là sau đó Trình Nhiễm cướp mất vị trí của con trai bà ta, bà ta mới không sinh được con trai.


Đối với đứa con gái này, bà ta không đánh thì mắng, hận không thể đánh chết.


Trong lòng bà ta mơ hồ cảm thấy, dường như chỉ cần Trình Nhiễm chết thì đứa con trai ban đầu của bà ta sẽ trở về, bà ta sẽ có con trai.


Trong những năm đó, trên người Trình Nhiễm luôn có vết thương do chính mẹ ruột đánh.


!

Đứa trẻ vẫn khóc mãi, ông bà nội ở đông phòng giả vờ ngủ không nghe thấy.



Chồng mình không những không giúp mình, còn bảo mình đừng làm ồn đến giấc ngủ của họ.


Đinh Tiểu Ngọc tức giận vô cùng.


Bà ta không dám mắng chồng, cũng không dám mắng cha mẹ chồng thế là nghĩ đến Trình Nhiễm.


"Trình Nhiễm muốn chết ngoài đường sao! Đến giờ vẫn chưa về!"

Trình Bình An vội nói: "Mẹ ơi hôm nay Trình Nhiễm nói trên núi hái được quả dại ăn, quả gì vậy mẹ, có ngọt không mẹ?"

Quả dại?

Nghe thấy vậy Trình Tiểu Bảo lập tức khóc to hơn: "Mẹ! mẹ, con muốn ăn quả dại, con muốn ăn quả dại! con muốn ăn quả dại, con đói quá! "

Đinh Tiểu Ngọc cũng cảm thấy nghe đến từ "Quả dại" càng đói bụng hơn.


"Quả gì, Trình Nhiễm có mang về không?"

Hai đứa trẻ này, sao không nói sớm!

Bà ta sẽ lén cất quả dại này đi, cả nhà lén ăn không thể để đông phòng nghe thấy.


"Chính là lúc tối chúng ta đi tìm Trình Nhiễm, Trình Nhiễm và Lý trưởng nói, không biết có mang về không.

Trình Nhiễm đi nhà xí đến giờ vẫn chưa về, không phải là không muốn cho cha và mẹ ăn mà giấu đi rồi chứ!"

Đinh Tiểu Ngọc nghĩ, giấu đi? Giấu cái gì mà lâu như vậy.


Nàng đây là tìm chỗ nào đó lén ăn một mình chứ gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận