Xuyên Đến Những Năm Đói Kém Một Nách Năm Con


Cô đã từng kết hôn, lại còn mang theo hai đứa nhỏ, tuy thân thể vẫn còn trong sạch, nhưng không đến mức phải nhiệt tình đến vậy, đúng không?

Trong lòng Kiều Ngọc, điều này càng chứng minh rằng Chu Trạch An có bệnh kín.

Thế nên, cô càng yên tâm giao hai đứa nhỏ cho mẹ Chu chăm sóc tạm thời.

Trên người nàng có bí mật, không thể lúc nào cũng mang theo hai đứa nhỏ.

Trước khi theo quân, cô cần mua sắm vài thứ và cất vào không gian.

Đại Vĩ đã cảm thấy bất an mấy ngày qua.

Khi biết rằng mẹ kế định gửi mình và em trai cho người lạ, đôi mắt cậu bé đỏ hoe, nắm chặt góc áo cô không buông.

Như thể cậu bé lo sợ cô sẽ bỏ rơi chúng?

Kiều Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi kéo cậu vào một góc yên tĩnh, nhẹ giọng nói: “Đại Vĩ, bác dâu cả của con đã trả lại tiền an ủi và bồi thường.

Mẹ phải đi lên trấn trên xem có lương thực không, không thể đi tay không theo quân được, đúng không?

Con và….cha con đã có ơn với mẹ, mẹ không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, mẹ sẽ không bỏ rơi các con đâu.

Nếu con thật sự không yên tâm...”


Cô lấy ra 300 đồng, đưa cho cậu bé 200 đồng: “Đây, 100 đồng là tiền an ủi mà cha con đã dành được, 200 đồng là tiền bồi thường.

Mẹ giữ lại 100 đồng để mua lương thực trên trấn, còn 200 đồng con giữ lấy.

Nếu mẹ thật sự không quay lại, số tiền này sẽ giúp con và em trai phòng thân.”

“Mẹ, con không có ý đó…”

Nhìn cậu bé lo lắng đến mức mắt đỏ hoe mà không biết giải thích sao, Kiều Ngọc xoa đầu cậu bé rồi nói: “Khi mẹ trở về, nếu người nhà họ Chu đối xử tệ với các con, con có thể bí mật nói với mẹ.

Nhân lúc cuộc hôn nhân này còn chưa báo cáo lên trên, mẹ có thể đưa các con đi cũng không sao cả.”

Đại Vĩ được cha mình dạy dỗ, nên rất hiểu chuyện.

Cậu bé bướng bỉnh là thế, nhưng vẫn biết nghe lời.

Cậu bén cắn răng và gật đầu.

Lúc này, Kiều Ngọc mới cầm hơn 100 đồng và rời đi.

Việc kết hôn với Chu Trạch An là kết quả tốt nhất, nhưng nếu không hòa hợp với gia đình anh, cô vẫn có thể sống riêng với các con.

Dù sao, với không gian trong tay, có đàn ông hay không có cũng không quan trọng.


Tuy nhiên, hiện tại chưa cần phải làm vậy.

Khi trò chuyện với mẹ Chu, bà còn nhét vào túi cô mấy quả trứng đã luộc chín.

Mẹ Chu nói: “A Ngọc, con ăn từ từ trên đường đi nhé.”

“Nhưng...”

“Gà mái trong nhà vẫn luôn do mẹ chăm sóc, cho con vài quả trứng mẹ vẫn có thể quyết được, chị dâu con sẽ không ý kiến đâu.”

Trong thời buổi mất mùa mà còn có trứng để ăn, quả là hiếm.

So với người khác trong đại đội, gia đình Chu gia có vẻ khỏe mạnh và tươm tất hơn, nhưng vẫn gầy..

Kiều Ngọc nói: “Vậy con cảm ơn mẹ.”


Khi nghe Kiều Ngọc gọi mình là “mẹ”, mẹ Chu cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ: “A Ngọc, con đi theo quân thì cứ sống tốt với Trạch An, ở nhà không cần lo lắng gì.

Anh cả của con là kế toán của đội sản xuất, chị dâu con cũng là giáo viên tiểu học, mỗi tháng không cần các con gửi tiền về, mẹ vẫn có thể tự lo.

Sau này nếu mẹ cần được chăm sóc khi về già, chúng ta sẽ tính tiếp.”

Kiều Ngọc nghe vậy trong lòng cũng thấy xúc động, thương thay tấm lòng của cha mẹ trên đời.

Vì con út mắc bệnh yếu sinh lý, mẹ Chu sầu thúi ruột.

Kiều Ngọc hứa hẹn: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ, chăm sóc tốt cho… Trạch An, và lo toan cho gia đình này.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận