Mấy ngày trước thấy có một nam nhân hình như tới Phạm gia ở, phu lang Trần Tam Thanh đã có chút hiếu kỳ.
Nhưng nhà mấy nay quá bận rộn nên hắn không rút được thời gian sang bên đó chơi, hỏi chuyện.
Hôm nay có việc đi qua Phạm gia lại thấy bên đó dọn dẹp rồi giăng đèn kết hoa khiến hắn lo lắng không yên.
Công việc tạm để đó, hắn cố gắng đi vào Phạm gia chào hỏi tự nhiên rồi lôi kéo Tiểu Đông ra ngoài.
Khi chỉ còn hai người, Lý Thượng Giang nắm chặt bàn tay Tiểu Đông, lo lắng hỏi:
- Tiểu Đông.
Nhà đệ là chuẩn bị có chuyện vui gì vậy… Mấy bữa trước ta thấy bóng dáng một nam nhân xinh đẹp đến nhà đệ… xưa nay Phạm, Nguyễn hai nhà đâu có thân thích a… Nay đột nhiên có người đến, nhà lại có chuyện vui… không phải….
không phải Phạm tu văn nạp thị đó chứ.
Nàng ấy sao có thể làm thế… đệ bây giờ cũng đã có bầu sáu, bảy tháng rồi…
Tiểu Đông ngây người trước câu hỏi bất ngờ kia chưa biết trả lời ra sao thì hành động đó trong mắt Thượng Giang lại là đau đớn đến chết lặng.
Hắn… thật sự không biết nên khuyên Tiểu Đông thế nào.
Mím môi do dự, Thượng Giang nói:
- Đệ phải giữ vững tinh thần, biết chưa? Đứa nhỏ trong bụng đệ còn phải dựa vào đệ.
Thê chủ đã không dựa được… đệ còn con mà.
Tiểu Đông lúc này mới hoàn hồn dở khóc dở cười đáp:
- Không phải… Lý ca hiểu nhầm rồi.
Không phải thê chủ nhà ta nạp thị.
Huynh bình tĩnh chút nghe ta giải thích.
Thượng Giang khựng lại trong giây lát, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Đông rồi nhìn lại cổng Phạm gia lúc này đã bắt đầu giăng đèn lồng đỏ.
- Đệ nói thật? Nhưng nhà đệ có chuyện vui gì? Đệ thì chưa sinh, Lập Hạ cũng còn quá nhỏ để thành gia.
Tiểu Đông khẽ lắc đầu.
Là hắn chủ quan rồi.
Vốn lý khi Tiểu Minh đến đây ở, nếu bằng hữu của hắn không sang chơi thì Tiểu Đông cũng nên dẫn đệ ấy tới một số nhà để nói chuyện, làm quen, giới thiệu đệ ấy.
Như vậy cũng sẽ không gây hiểu lầm cho Lý ca như bây giờ.
Mà nói, Lý ca đã nghĩ vậy thì chắc chắn rất nhiều người cũng có cùng nhận định.
Đột nhiên vì sự sơ sẩy của mình lại đem lại ô danh cho cả thê chủ lẫn Tiểu Minh, hắn thật đáng trách.
Tiểu Đông nhẹ nhàng giải thích:
- Người huynh thấy mấy hôm nay ở nhà ta là Tiểu Minh, phụ thân ta nhận đệ ấy là con nuôi nên là tiểu đệ của ta.
Lâu lâu trước nhà ta lên núi thì gặp đệ ấy cùng tùy thị bị nạn nên đưa về nhà chữa trị.
Khi đó đệ ấy bị thương ở chân mà Phạm gia cũng chưa giao du nhiều với người trong làng nên mọi người không biết, chỉ có nhà Trần bá mẫu là biết tới.
Thê chủ ta nhận ủy thác tìm người thân của đệ ấy cũng may mắn tìm được nên sau khi khỏe lại Tiểu Minh rời tới nhà bên kia ở.
Hai nhà chúng ta vẫn thường qua lại thăm nom.
Thê chủ thấy Tiểu Minh và Bán Hạ tỷ rất đẹp đôi nên mới giật dây bắc cầu se mối nhân duyên này.
Tiểu Minh xin với phụ thân ta được tới đây ở mấy ngày và xuất giá đi từ Phạm gia vì dù sao bên kia đệ ấy cũng không thể làm lễ vu quy được.
Thê chủ ta đương nhiên đồng ý, nói nhà có chuyện vui cho không khí tốt tươi, tâm trạng ta cũng sẽ tốt hơn.
Mấy nay lạnh lẽo ta có chút lười biếng đi ra ngoài nên vẫn không nói cho các huynh biết, khiến huynh hiểu lầm rồi.
Nghe Tiểu Đông nói chuyện làm Thượng Giang à lên một tiếng:
- Ra là làm chuyện vui với nhà Trần đại phu a… ta đi qua đó cũng thấy bên đó đang bận rộn lắm.
Thật là… đệ làm ta hết hồn, còn trách lầm Phạm tu văn.
Tiểu Đông gương mặt hối lỗi rồi đáp:
- Ta nhờ huynh chuyện này đi… Mấy ngày này nhà ta có chút bận, thật sự không đi được tới đâu.
Huynh giúp ta mời mấy người chúng ta hay trò chuyện tới nhà ta chơi một chuyến đi.
Để ta có điều kiện giải thích hết lượt cho mọi người.
Sợ là không chỉ mình huynh hiểu lầm thê chủ ta nạp thi trong khi ta đang mang thai đâu.
Thượng Giang không do dự gật đầu đáp:
- Được rồi.
chuyện đó để ta lo.
Giờ ta cũng đang bận chút công chuyện..
Tối nay đi, ta kéo mấy người sang nói chuyện một chút.
Tiểu Minh đúng không? Dù sao thì đệ cũng nên giới thiệu đệ ấy cho chúng ta trước, sau này đều là người làng thường xuyên qua lại.
Giờ ta phải đi đã nhé…
Vừa nói, Thượng Giang vừa vội vã lên đường.
Cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng cũng khiến hắn nhẹ nhàng nhiều lắm.
Tiểu Đông cười cười nhìn Thượng Giang đi khuất rồi mới vào nhà.
Lưu thị vừa thấy hắn thì hỏi:
- Hai đứa làm gì mà không nói chuyện trong nhà phải ra ngoài nói riêng vậy?
Tiểu Đông nghĩ lại cũng không khỏi bật cười:
- Phụ thân… Thượng Giang huynh nghĩ nhà ta sắp có chuyện vui là thê chủ nạp Tiểu Minh làm thị đấy.
Huynh ấy lo lắng ta nên kéo ra ngoài hỏi.
Lưu thị ánh mắt trợn tròn, cao giọng:
- Cái gì… sao lại thế??
Tiểu Đông đáp:
- Thì do con mấy nay từ lúc Tiểu Minh tới cũng không nói chuyện gì với mấy vị bằng hữu khiến họ hiểu sai thân phận đệ ấy.
Thật là con sơ sót quá… Không có Thượng Giang huynh, sợ là hiểu lầm này còn kéo dài đến hôm vu quy mất.
Lưu thị cũng vỗ vỗ trán:
- Xem xem… ta cũng quên mất chuyện này.
Trong đầu luôn nghĩ Tiểu Minh ở nhà ta đợt trước rồi, giờ chỉ là về lại thôi cần gì phải giới thiệu với ai mà quên mất trước đó nhà ta có giao du với người làng đâu… Không được… bây giờ mới sớm..
ta phải kéo Tiểu Minh đi vài nhà chơi để giới thiệu đứa nhỏ mới được.
Không thể để người làng đồn đại linh tinh ảnh hưởng đến Tiểu Minh và Hiểu Linh được.
Nói là làm.
Lưu thị giao lại mọi việc cho Phan Nguyễn, bản thân mặc bộ đồ đẹp nhất rồi cùng Tiểu Minh, Tiểu Hàn đi chơi la cà trong làng tới bữa ăn cơm mới trở về..