Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc


Đoàn nhà gái đi tới ồn ào trước cổng khiến Lưu Minh bất an siết chặt bàn tay Vân Sương.

Vân Sương khẽ cười cũng nắm chặt bàn tay đệ đệ:
- Rốt cuộc cũng tới rồi.

Một lát có người truyền lời, ta sẽ đi cùng đệ lên nhà.

Không phải lo lắng.
Lưu Minh khẽ mím môi:
- Đệ chỉ là có chút hồi hộp.
Trong đầu hắn phút chốc hiện lên hình ảnh tuấn lãng, vững chãi của Bán Hạ trong lễ ăn hỏi thì đôi má đỏ bừng.

Ánh mắt nàng ấy nhìn hắn thưởng thức nhưng cũng rất thanh minh.

Hắn gả cho nàng hẳn là sẽ ân ái một đời.
Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nữ nhân nghiêm túc:
- Ta tới đón tân lang lên nhà làm lễ gia tiên.

Phiền mở cửa.
Cửa dưới nhà chưa từng khóa, nhưng phép lịch sự kia khiến ai cũng phải hài lòng.

Vân Sương khoai thai đứng dậy mở cửa.

Là Bán Hạ.

Hắn gật đầu chào hỏi rồi nhường đường cho nàng đi vào.

Cửa vừa mở, ánh nhìn của Lưu Minh mới thoáng thấy bóng dáng ấy đã vội vã cúi đầu.

Hai tay bỗng chốc có chút thừa thãi, không biết nên để đi đâu.
Đột nhiên, một bàn tay mở ra trước mặt hắn:
- Ta đến đón huynh lên nhà.
Lưu Minh như u mê, đặt tay mình vào bàn tay to lớn ấy.

Ánh mắt không nhịn được nhìn lên gương mặt cười như không cười đó.

Đột nhiên cảm thấy bản thân hình như sai rồi, sao lại cầm tay nàng như vậy, Lưu Minh tính rụt tay lại thì phút chốc bị nắm chặt.

Bán Hạ dường như không có chuyện gì chỉ khẽ nói:
- Đi thôi.
- Dạ.
Bán Hạ đi trước, tay nắm chặt tay tiểu phu lang ngại ngùng phía sau.

Chỉ có Vân Sương đứng lại khẽ cười.

Xem ra ở đây không có việc gì của hắn rồi.
Nhà trên một bên là Trần bá mẫu và Trần bá phụ, bên kia là Lưu thị đang ngồi trầu nước.

Hiểu Linh đứng phía sau lúc châm trà, khi thêm trầu góp chuyện.

Tiếng bước chân ngày một gần khiến mấy trưởng bối đều nhìn ra cửa.

Trần bá phụ vui vẻ:
- Tân lang hôm nay thật xinh đẹp.

Con gái ta thật có phước cưới được Tiểu Minh về.
Lưu thị miệng cười như hoa nhưng vẫn không quên khách sáo lại dăm câu:
- Đứa nhỏ này còn nhiều thiếu sót, Lý huynh về sau còn phải chỉ bảo nhiều a…
Hiểu Linh đứng bên cạnh chỉ biết cười.

Thật tình, rõ ràng quan hệ hai nhà rất thân thiết nhưng trong hoàn cảnh như vậy vẫn phải có những câu nói khách sáo thật quá mệt.

Tuy nói Lưu Minh là con nuôi của Lưu thị thì chỉ cần thắp nhang cho bàn thờ Nguyễn gia là được.

Nhưng dù sao đây là nhà chính Phạm gia, việc làm như vậy thật sự có chút không nể mặt chủ nhà nên khi làm lễ Bán Hạ cùng Lưu Minh đều lên hương cả hai ban thờ.

Lễ thành, Trần bá mẫu mở lời:
- Giờ lành cũng tới.

Nhà gái có cơi trầu bầu rượu xin phép nhà trai được đưa chú rể về để làm lễ với gia tiên bên kia.

Lễ bạc tâm thành, mong nhà trai nhận cho.
Lưu thị đứng dậy đỡ lấy cơi trầu, bình rượu rồi đưa lại cho Hiểu Linh phía sau đặt lên bàn thờ Nguyễn gia.

Ông đáp lời:
- Lễ này nhà trai chúng tôi xin nhận.

Từ nay về sau, Lưu Minh là con cháu Trần gia, mong ông bà coi nó như con mà dạy dỗ.
Lời qua lời lại cho phải phép xong, Trần bá mẫu dẫn đầu đi ra trước, Trần bá phụ theo sau rồi đến đôi bạn trẻ.

Nhà trai những ai đi đưa rể cũng rời đi vào lúc này, chỉ riêng phụ thân chú rể thì không thể theo sang.
Bên nhà Trần bá mẫu thì rộn ràng hơn rất nhiều.

Đây là đám cưới con trưởng mà Trần bá mẫu lại rất có danh tiếng trong vùng, nhiều người mang ơn bà chạy chữa.

Bán Hạ cũng đã dần nổi danh.

Nên khi nghe Bán Hạ thành gia, rất nhiều người làng trên xóm dưới, không quản xa xôi đều sang chúc mừng.

Quà cưới cũng đủ loại từ tiền, vải dệt, nông sản, đồ khô, mắm muối đủ cả.

Vì những người này không được mời mà tự đến nên họ cũng chỉ muốn nhìn thấy đoàn rước rể trở về, ngó qua tân nương tân lang một chút rồi rời đi chứ không ở lại dùng bữa.

Bên này ở lại tiếp khách có Quế Chi cùng mấy người đệ tử của Trần bá mẫu nên mọi chuyện cũng đâu ra đấy.
Quế Chi đang uống ngụm nước thì nhìn thấy Hiểu Linh trong đoàn người trở về thì vội vã kéo nàng lại:
- Tỷ đây rồi.

Qua giúp ta một chút… nãy giờ ta tiếp khách muốn hoa mày chóng mặt luôn rồi.
Hiểu Linh cười, dúi cho nàng ấy một chiếc bánh phu thê – đồ ăn Vân Sương chuẩn bị để tiếp khách bên nhà cô rồi đáp:
- Ăn đi cho lại sức rồi tiếp khách nha… hôm nay ta sang đây là khách, không phải người nhà, không giúp được muội.
Nói rồi, cô sải bước vào nhà trong để lại Quế Chi ngỡ ngàng.

Hôm nay cô là đại diện nhà trai sang đưa rể, sao có thể giúp nàng ấy tiếp khách chứ.

Một lát nữa, trước quan khách, cô còn phải phát biểu chúc phúc cho đôi trẻ đây.

Việc nấu nướng Trần bá phụ đã thuê người đầy đủ nên không phải lo, người bê mâm đã có bằng hữu xóm giềng, duy chỉ có việc dọn rửa phía sau thì Trần gia phải tự túc.

Hiểu Linh biết tập tục này nên dặn dò cha con Phan Nguyễn một lát sang đây phụ Trần bá mẫu và Lưu Minh dọn dẹp.

Tiệc tùng làm buổi trưa nhưng chỉ sợ với mấy bàn nữ nhân uống rượu sẽ kéo đến chiều.

Hiểu Linh nén tiếng thở dài… hôm nay cô xác định là say khướt… nói sao thì nói, việc cản rượu cho Bán Hạ cô không thể không làm, chỉ có thể liều mình bồi quân tử.

Điều chỉnh lại cảm xúc, nở một nụ cười tươi tắn, Hiểu Linh chính thức bước chân vào gian nhà chính của Trần gia….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui