Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chiều, người đồ tể đến rất sớm để làm việc. Cận Tết nên thịt bán rất được, một ngày nàng ta phải thịt tới hai con mới đủ lượng. Sáng nay một con làm ở nhà, chiều nay là con bên nhà Phạm Hiểu Linh.

Mọi chuyện xong xuôi, ngoài số thịt ngay từ đầu bàn bạc sẽ để lại, toàn bộ nội tạng con lợn đều của chủ nhà hết. Tiễn đồ tể về, nhìn đống thịt và nội tạng còn bốc hơi nóng, Hiểu Linh lập tức phân công:

-       Ta bây giờ sẽ mang thịt sang biếu Trần bá mẫu rồi về ngay. Tiểu Đông ở nhà chỉ huy mọi người xử lý thịt nhé. Tối nay làm một bữa toàn lòng đi. Huynh chỉ Nguyễn Nhan xử lý sạch sẽ số lòng đi rồi chia ra luộc, xào dưa, xào mẻ, nấu phá lấu.

Cô quay sang Phan Nhân:

-       Phan Nhân ngươi nấu nước sôi lần nữa cạo sạch lông thủ lợn và chân giò đi. Thủ lợn sạch thì pha thịt ra để chiều nay làm giò xào luôn. Chân giò cũng chặt miếng vừa ăn, một lát nấu nồi thịt đông.

Hiểu Linh tiếp tục với Lưu thị:

-       Nhạc phụ giúp con phân thịt ba chỉ thành ba mươi miếng đều nhau, ướp gia vị để xào lên ngày mai còn làm bánh chưng sớm. À… ngài tiện thể đong gạo và đỗ đãi sạch để ngâm tối nay nhé. Ngâm gạo trước để luộc bánh chưng cho nhanh được.

-       Lập Hạ, đệ phụ trách rau ăn tối nay. Chặt cho ta ba tàu chuối rửa sạch lá để ráo cho ta. Đi cắt lá dong luôn để mai chỉ việc gói bánh thôi. Tiểu Hàn, đệ đi lấy sẵn mộc nhĩ ngâm đi để tối còn làm giò và hái các loại rau thơm để ăn kèm tối nay nhé.

Mọi người nghe xong phân công thì gật đầu bắt tay vào làm việc. Hiểu Linh xách năm cân thịt đặt vào giỏ kín rồi mang sang nhà Trần bá mẫu.

Vừa tới cửa bên kia cô liền gọi lớn:

-       Bá mẫu, bá phụ có nhà không ạ?

Tiếng nam nhân đáp lời:

-       Dạ có…

Hiểu Linh nghe tiếng có người đáp thì tự động mở cửa đi vào. Hai nhà rất thân nên thực ra chẳng cần gọi cửa làm gì nhưng Hiểu Linh vẫn giữ thói quen ấy xưa nay.

Lưu Minh vừa đi ra thì nhìn thấy Hiểu Linh:

-       Linh tỷ sang chơi… mẫu thân đi khám bệnh, để ta gọi thê chủ.

Hiểu Linh cười đáp:

-       Không cần gọi Bán Hạ, bá phụ ở nhà không?

Lưu Minh gật đầu đáp:

-       Dạ thưa có…

Đúng lúc này Trần Lý thị từ bếp đi ra nói:

-       Hiểu Linh sang chơi con.

Hiểu Linh đáp:

-       Nhà con hôm nay mổ lợn. Con mang sang biếu bá mẫu bá phụ ít thịt để ăn Tết.

Lý thị ngạc nhiên:

-       Hôm nọ ta tưởng con bán lợn rồi cơ mà. Vẫn còn sao. Mấy trước đã mang sang biếu nào măng, nào miến, giờ lại cả thịt nữa. Con để ở nhà cho tụi nhỏ ăn.

Hiểu Linh cười dúi giỏ thịt vào tay bá phụ đáp:

-       Nhà mổ lợn thì con sao để mấy người ở nhà thiếu được. Nhà bá mẫu không nuôi lợn, ta nuôi được đương nhiên phải hiếu kính hai ngài chút thịt làm nhân bánh chưng chứ. Thôi… nhà đang còn bận nhiều thứ, ta không tiện ở lâu. Thịt mới mổ xong, bá phụ xử lý cho sớm. Con xin phép.

Nói rồi, Hiểu Linh vội vã buông tay rồi quay người đi. Trần Lý thị suýt tuột tay khi không nghĩ giỏ thịt nặng đến vậy. Ngẩng đầu lên thì Hiểu Linh đã đi mất dạng. Ông mở cái giỏ xem bên trong những gì thì có một tảng lớn ba chỉ kèm theo một cái chân giò. Lý thị cảm thán:

-       Chỗ này phải năm cân là ít. Đứa nhỏ Hiểu Linh này thật sự có tâm a.

Lưu Minh hỏi:

-       Số thịt này làm gì đây phụ thân?

Trần bá phụ tính toán rồi đáp:

-       Thế này thì chia ra làm nhân bánh chưng đi. Còn lại kho một nồi thịt trứng. Mẹ con thích ăn món giả cầy trước Hiểu Linh nấu, cái chân giò này để ta làm một nồi cho bà ấy. À… Mai ngày kia con đưa lễ sang đặt bàn thờ bên ấy thì mang sang một lạng nhân sâm mẫu thân con đào được đã phơi khô nhé. Bên đó lễ trọng, nhà mình cũng không thể nhẹ được. Ra Tết ít ngày Tiểu Đông sinh rồi, có miếng nhân sâm trong nhà cũng an tâm hơn.

Lưu Minh có chút phân vân:

-       Bằng không con mang sang củ nhân sâm hồi môn của con. Tính toán một lạng nhân sâm không nhiều nhưng nhân sâm của mẫu thân cũng là sâm năm mươi năm trong khi củ sâm kia của con lớn chút nhưng cũng mới ba mươi năm thôi.

Trần bá phụ lắc đầu đáp:

-       Không được, của hồi môn của con thì con giữ lấy. Nhà có thì lấy của nhà là được. Hộp đó rất đẹp, sau này dùng để tặng ai cũng được, với nhà bên đó thì không cần cầu kỳ như vậy, dược tính tốt là được rồi.

Lưu Minh khẽ mím môi cười cười:

-       Dạ vâng.

Xong đó, hai cha con lại vội vàng chuyện xử lý thịt. Thế này thì một lát còn phải đi cắt lá dong, rửa sạch để ráo thì ngày mai mới kịp gói bánh rồi. Còn gạo và đậu nữa… xem ra nhà Hiểu Linh ngày mai cũng sẽ gói sớm thôi.

Hiểu Linh trở về thì thấy không khí làm đồ ngút trời. Hai anh em Nguyễn Nhân cùng ngồi ngoài bờ giếng xử lý thủ lợn cùng bộ lòng. Tiểu Đông ngồi ghế bên cạnh chỉ một hai. Nhạc phụ thì vừa phân thịt xong, đang quay sang đong gạo và đậu xanh. Đậu xanh nơi này chỉ có loại xay vỡ còn nguyên vỏ nên đành ngâm trước, ngày mai lại đãi sau vậy. Lập Hạ đã chặt sẵn ba tàu lá chuối và lau sạch trước khi đi cắt lá dong. Hiểu Linh dùng dao dóc lá chuối rồi hơn nhẹ trên lửa cho héo một chút, lát mới dễ gói giò. Ở đây không có khuôn, cô đành áp dụng cách gói tay rồi dùng bốn thanh nứa cứng bó chặt lại như ngày trước bố cô vẫn thường làm vậy. Chuẩn bị xong cô còn quay sang phụ mọi người nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui