Editor: Sunie
Thẩm Uyển và Hồng Trần đứng ở lầu hai, vén màn sân khấu màu trắng lên, nhìn đám người phía dưới.
Đám tỷ muội rất chịu khó học, các nàng chịu khổ chưa hẳn sẽ ít hơn những người phụ nữ nông thôn, chẳng qua là không ai biết được sự khổ sở của các nàng.
Chỉ mới 2-3 ngày, từng tư thế đi đứng đã rất chuẩn, vào lúc giơ tay nhấc chân đều bày ra dáng người quyến rũ của mình.
"Cũng ra hình ra dáng đấy." Hồng Trần cười nói, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy trận địa như vậy, liền nhìn thêm vài lần.
Thẩm Uyển cười: "Các nàng rất là nỗ lực, vừa mới học từ 2-3 ngày đã tốt như vậy.
Nếu không phải từ nhỏ đã bị bán vào Hồng Lâu, chắc hẳn cũng chịu được vất vả, là một thê tử tốt cần kiệm, chăm lo việc nhà."
Nửa câu sau dường như đâm vào trái tim đau đớn của Hồng Trần, nàng hút một hơi thuốc lá trong tay, con trầm xuống: "Lần này, ngươi thiếu ta một ân huệ."
Thẩm Uyển dắt tay Hồng Trần, năm tháng đối đãi với nàng rất tốt, dường như không lưu lại dấu tích gì ở trên người nàng, nàng vẫn nổi tiếng và xinh đẹp như cũ.
"Đâu chỉ một cái."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hơi mỉm cười.
Lúc nhóm thứ hai lên đài, Thẩm Uyển kéo Hồng Trần lại gần trong phòng trang điểm, nàng ấy đang đồ lại lông mày, không biết làm sao, nước mắt lượn vòng trong con ngươi kiều mị của nàng, nàng cố nén, không cho nước mắt rơi xuống.
"Làm sao vậy?" Thẩm Uyển nhẹ giọng hỏi.
Hồng Trần mỉm cười nhìn mình ở trong gương, lau nước mắt sắp rơi xuống: "Không có việc gì, chỉ là nhớ tới ngươi vào ngày tuyển chọn hoa khôi đó, ta cũng tô lại mày cho ngươi như vậy.".
Đam Mỹ Hài
Trong lòng Thẩm Uyển buông lỏng, cũng cười theo: "Đúng vậy."
"Năm tháng không buông tha mỗi người! Ngươi không biết ta hâm mộ ngươi đến mức nào."
Thẩm Uyển khó hiểu, bây giờ nàng ấy đã không tiếp khách, lại có tiền tài bên người, mỗi ngày ở Hồng Lâu tự do tự tại, hẳn là người người hâm mộ nàng mới đúng.
Hồng Trần dường như nhìn ra sự khó hiểu trong mắt nàng, cười lạnh một tiếng: "Phạm Vệ Lăng bao nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi tự nhiên không cách nào nhận thức được cái loại mùi vị ghê tởm ngàn người cưỡi vạn người đè này.
Cây đồ vật phía dưới kia của nam nhân, bây giờ ta nhìn đều muốn ói.
Những người đó đưa ra giá cao để chơi kỹ nữ, làm sao lại dễ dàng buông tha cho ta, nếu là một người bình thường thì cũng được, bất hạnh gặp được những người có đam mê kỳ quái, lại phải chịu tội.
Thời điểm nghiêm trọng nhất một tháng ta cũng không xuống giường được, trên người không có một chỗ nào tốt."
Hồng Trần có chút nghẹn ngào, nàng chưa bao giờ nói đến những điều này với Thẩm Uyển, chỉ vì khi đó Thẩm Uyển còn nhỏ, nói cũng không nhất định hiểu được, vào lúc tỷ muội trong Hồng Lâu ngươi lừa ta gạt lẫn nhau, nàng cũng không có một người để thổ lộ tâm tình.
Đôi mắt Thẩm Uyển bất giác cũng ngấn lệ, nàng không biết nên nói gì để an ủi Hồng Trần.
Hồng Trần thấy dáng vẻ này của nàng, trái lại an ủi nàng: "Chỉ có điều bây giờ không có việc gì, ta vẫn còn may mắn, giữ được cái mạng này.
Nói cho ngươi những điều này, là muốn ngươi biết, tương lai của mình phải tính toán thật tốt.
Nam nhân có thể lợi dụng, nhưng không thể dựa vào, thật sự đáng tin, chỉ có chính ngươi, biết không?"
Thẩm Uyển gật đầu, nàng biết, vẫn luôn biết.
Cho nên nàng mới mở cửa tiệm, khai trương trân châu các, không tiếc lỗ vốn tuyên truyền sản phẩm của trân châu các, chính là vì có thể kiếm tiền chuộc thân cho mình, để được tự do.
Nàng không thỉnh cầu Phạm Vệ Lăng chuộc thân cho mình, hắn là hoàng tử, nàng là kỹ nữ, vốn là khác nhau một trời một vực, hơn nữa cho dù hắn bằng lòng chuộc thân, nhiều nhất nàng cũng chỉ là một tiểu thiếp, bị giam trong phủ đệ quy củ nghiêm ngặt còn không bằng tự tại ở Hồng Lâu.
Lúc nhóm thứ ba bắt đầu triển lãm, Phạm Vệ Ninh và Phạm Vệ Lăng lại đến, vượt qua canh phòng ở lầu một đi thẳng đến lầu hai.
Về thân phận hắc y nhân kia, trong lòng Thẩm Uyển vẫn luôn nghi ngờ, trong lòng đã có biện pháp, nàng nhìn Phạm Vệ Lăng ở trước mặt, thái độ cực kỳ lãnh đạm: "Ngươi đến làm gì?"
"Ơ, sao ta lại không thể đến?" Phạm Vệ Lăng giống như nghe được một chuyện cười lớn, lạnh nhạt ơ một tiếng.
Phạm Vệ Ninh lập tức đi ra hoà giải: "Ồ! Hồng Trần cô nương có phải cần chuẩn bị lên đài không."
Thẩm Uyển lập tức nhìn xuống dưới lầu, trên đài vài tỷ muội đã bước vào phần cuối, nàng vội kéo Hồng Trần xuống lầu.
Phạm Vệ Lăng cau mày, oán hận nói một câu: "Không thể hiểu được."
Hồng Trần vừa lên đài, tất cả nam nhân trên khán đài đều hô to lên, Hồng Trần bước đi vững vàng, làn da trắng nõn như tuyết, quần trong tình thú bọc lấy hạ thể của nàng, nhưng chỉ một lớp sa mỏng, loáng thoáng có thể xuyên qua vải thưa màu đen nhìn thấy cặp mông mịn màng bên trong, bên hông dùng một dải ruy băng lụa màu đen cột một cái nơ con bướm, phần eo uốn éo, dường như bên hông đậu một con bướm màu đen.
Nàng tự tin cười, đôi mắt hơi cong mị hoặc giống như một con cáo, đã có thể câu hồn phách của tất cả mọi người dưới đài.
Nếu ở thời hiện đại, nàng ấy nhất định là siêu sao!
"Quần trong của trân châu các, nếu mọi người thích, nhất định phải ủng hộ nha ~" giọng nói của Hồng Trần quyến rũ giống như người nàng, quả thực có thể khiến cho xương cốt của người nghe đều mềm.
"Mua!"
"Ta muốn! Ta muốn!"
"..."
Dưới đài sôi nổi một vùng, cuối cùng Thẩm Uyển cũng hiểu được sức ảnh hưởng của người đứng đầu bảng, không thua bất kì một minh tinh hàng đầu nào! Nàng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, quảng bá ở chỗ Phạm Vệ Ninh chính là thoải mái, còn quảng bá ở buổi trình diễn áo trong bày chính là tình thú, xem ra phải tuyển thêm vài tiểu nhị đi lấy hàng, không lâu nữa, trân châu các sẽ bán được rất nhiều.
Ở lầu hai, sự chú ý của Phạm Vệ Lăng lại hoàn toàn không ở trên người Hồng Trần, chỉ nhìn Thẩm Uyển ở dưới đài, không biết trong lòng nàng đang tính toán cái gì, cười đến mức cành hoa run rẩy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.