Vóc dáng của anh cao lớn, cơ bắp trên tay săn chắc mạnh mẽ, đối với anh mà nói, trọng lượng của Kim Tú Châu chẳng đáng nhắc đến, thấy cô còn mang giày, anh tiện tay cởi giày của cô đặt dưới gầm giường.
Kim Tú Châu quỳ trên giường, ngơ ngác quay đầu nhìn anh, mãi mà không thể hoàn hồn, nhất là khi thấy anh cởi giày cho mình, cô càng khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.
Cho dù người của Hầu phủ đều nói Hầu gia cưng chiều cô lên trời, nhưng mỗi lần ở bên nhau, cô vẫn luôn là người lấy lòng hắn, cho dù tức giận cần Hầu gia dỗ dành thì cũng phải đắn đo đúng mực.
Trong quan niệm mà cô được dạy dỗ từ thuở nhỏ, đàn ông chính là bầu trời, sau khi vào Hầu phủ, cô càng nhận thức sâu sắc điều đó.
Vậy nên cô không thể ngờ được rằng, có một ngày, sẽ có một người đàn ông đối xử với mình như vậy.
Trong lòng cô hơi mờ mịt, không biết nên làm gì bây giờ.
Giang Minh Xuyên không cảm thấy mình làm như vậy kỳ lạ chỗ nào, chỉ dặn dò một câu: “Ngủ thêm lát nữa đi, sáng mai tôi gọi cô dậy.
”
Kim Tú Châu không trả lời, chỉ gật đầu rồi mau chóng nằm xuống, dùng chăn che khuất cảm xúc trên mặt.
…
Sáng hôm sau, không chờ Giang Minh Xuyên đánh thức, Kim Tú Châu đã tỉnh dậy.
Đồ đạc của họ không nhiều, chờ xe lửa đến trậm, họ nhanh chóng chen ra khỏi đám đông.
Nơi này hoàn toàn khác với bình nguyên mênh mông vô bờ của quê hương “Kim Tú Châu”, đưa mắt nhìn chung quanh toàn là núi cao bị tuyết bao phủ.
Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tú Châu đi ăn sáng trước.
Chắc hẳn anh rất quen thuộc với nơi này, dẫn cô đến trạm giao thông công cộng gần đó, sau đó ngồi xe công cộng đến thành phố ăn mì.
Phong cảnh trong thành phố phồn hoa hơn một chút, còn có tòa nhà cao mấy tầng, ngược lại khiến Kim Tú Châu cảm thấy rất mới mẻ.
Ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên dẫn cô đến trạm đồ ăn, tiếc rằng xe chở đồ ăn đã rời đi, nhưng may mà có xe chuẩn bị xuống nông thôn thu mua đồ ăn, có thể nhân tiện đưa họ đến bến tàu.
Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu bèn đứng ở đây chờ một lát, không lâu sau đã có hai nhân viên lái xe ba bánh đến đây.
Kim Tú Châu bế con ngồi đằng sau một chiếc xe ba bánh, Giang Minh Xuyên lái một chiếc xe ba bánh khác để nhân viên được nghỉ ngơi.
Trên đường đi, nhân viên còn nhiệt tình trò chuyện với họ.
Giang Minh Xuyên ít nói, mỗi lần chỉ trả lời một hai chữ, thấy bầu không khí hơi lúng túng, Kim Tú Châu không nhịn được cười giải thích: “Đều tại tôi không có bản lĩnh, kết hôn nhiều năm mới sinh được một đứa, cho nên năm nay tôi đến đây theo chồng vào quân đội.
”
Sau đó, cô lại giả vờ tò mò nói: “Bên này nhiều núi ghê, khác hẳn với quê nhà tôi, chắc là có không ít sơn trân đâu nhỉ?”
Nghe nói Kim Tú Châu mới đến đây lần đầu, hai nhân viên cứ như được bật máy hát, bắt đầu giới thiệu đặc sản bên này.
Kim Tú Châu chẳng những biết cổ vũ họ mà còn cung cấp đề nghị cho họ, ví dụ như có một nhân viên nói rằng dạo này khẩu vị của cụ già trong nhà không được tốt cho lắm, kêu dẫn bà cụ đến bệnh viện khám mà bà cụ không chịu, Kim Tú Châu hỏi mấy câu rồi nói có thể dùng thương truật bỏ vỏ, táo khô bỏ hạt, gừng khô, hạnh nhân rang, cam thảo sấy, nghiền thành bột với muối, sau đó pha nước ấm làm thuốc uống.
Người kia không suy nghĩ nhiều, nghe vậy thì mặc niệm trong lòng mấy lần, nói là đã nhớ kỹ.
Giang Minh Xuyên lái xe đằng trước cũng nghe được, bèn quay đầu nhìn Kim Tú Châu một cái.