“Chao ôi, nếu thật sự là cô ấy thì con sẽ không kinh ngạc đến thế.
Con chưa thấy người kia, nhưng đám Trương Chi Hoa thấy rõ ràng, nói là người phụ nữ kia có mái tóc rất dài, làn da đen nhẻm, vừa thấy đã biết đến từ nông thôn, Giang Minh Xuyên còn bế một bé gái hai ba tuổi nữa cơ.”
Nghe vậy, thím Ngô không lên tiếng.
Bà ấy vẫn còn nhớ, lúc trước cũng chính là Tiền Ngọc Phượng nghe được tin tức rồi về nói, đối tượng xem mắt của Giang Minh Xuyên trắng trẻo như đậu hủ, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, để tóc ngắn, trông không giống như người đã kết hôn sinh con, ngược lại giống đại tiểu thư nhà tư sản.
Lúc đó, bà ấy còn mắng cô ta một trận, nói cô ta không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ bị người khác nghe thấy thì phải làm sao.
Tiền Ngọc Phượng không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua trong lòng cô ta không thoải mái: “Chẳng phải đã nói là nửa tháng sau mới về à? Bây giờ anh ta về rồi, vậy thì có phải nên trả lại một nửa tiền cho anh ta không?”
Cả gạo và dầu nữa, cô ta đã mang về phân phát cho nhà mẹ đẻ của mình rồi.
Lúc trước, Giang Minh Xuyên gửi Hạ Nham ở nhà họ, cho không ít đồ vật, cực kỳ hào phóng.
Vừa nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt thím Ngô lập tức sa sầm: “Đừng nhìn chằm chằm mấy thứ cỏn con ấy được không? Tiểu đoàn trưởng Giang chưa bao giờ khiến nhà mình chịu thiệt thòi, cả Tiểu Quân nhà mình nữa, lúc trước nó ra bờ sông chơi đùa suýt nữa chết đuối, nhờ tiểu đoàn trưởng Giang nhìn thấy cứu nó lên, tính ra thì cậu ấy còn là ân nhân nhà mình đấy nhé.”
Tiền Ngọc Phượng không dám cãi lại câu nói này, chỉ im lặng cúi đầu.
Thấy thái độ này của cô ta, thím Ngô lại tức giận: “Người khác nói gì là chuyện của người khác, mày đừng chen mồm vào ồn ào, ít nhất đừng nói lung tung về chuyện của tiểu đoàn trưởng Giang.
Làm người thì phải có chút lương tâm.”
Tiền Ngọc Phượng nhỏ giọng cãi lại: “Con có nói gì đâu.”
Thím Ngô không tin.
Lúc trước con trai muốn cưới cô ta, bà ấy đã không hài lòng, quá lắm miệng, suốt ngày nhòm ngó nhà người khác, phúc khí nhà mình đều bị cô ta nói đến nỗi xói mòn hết.
Tiền Ngọc Phượng hơi sợ mẹ chồng, đành phải cứu vãn: “Thì con cũng sợ thằng bé Hạ Nham chịu thiệt thòi thôi.
Đối tượng xem mắt trước kia của tiểu đoàn trưởng Giang tốt biết mấy, thấy ai cũng mỉm cười hiền lành, vừa thấy đã khiến người khác yêu thích, người này không biết thế nào…”
Thấy mẹ chồng đen mặt nhìn mình, cô ta càng nói càng lí nhí, không rõ mình lại nói sai chỗ nào.
Thím Ngô chẳng muốn nói chuyện với cô ta nữa, xua tay kêu cô ta mau đi đi, bà ấy vừa thấy cô ta đã phiền lòng.
Đầu óc kiểu gì vậy? Cười hiền lành thì đều là người tốt hết à?
Tiền Ngọc Phượng tự giác bưng giỏ rau đi vào nhà bếp nhỏ bên cạnh, nào ngờ vừa bước vào đã thấy một cậu bé sáu bảy tuổi đang cầm khăn lau bệ bếp, vóc dáng nho nhỏ phải nhón chân mới với tới.
Cô ta thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, cười gượng hỏi: “Tiểu Nham cũng ở nhà à? Tiểu Quân đâu rồi? Sao cháu không ra ngoài chơi với nó?”
Hạ Nham quay sang nhìn cô ta, lắc đầu rồi ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu Quân đi theo đám Tiền Tiến ra ngoài chơi rồi, cháu không thích chơi.”
Nghe vậy, thím Ngô ở bên ngoài âm thầm thở dài, không phải là không thích chơi, mà là đứa trẻ này quá hiểu chuyện, rõ ràng nhỏ hơn Tiểu Quân nhà họ hai tuổi mà đã biết làm việc nhà giúp người lớn.
Tiền Ngọc Phượng không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy cậu bé ngoan ngoãn, cô ta không nhịn được cười hì hì nối: “Sau này cháu sẽ có mẹ kế đấy, có vui không?”