Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Dù sao thì anh còn phải nuôi cả gia đình, quả thực không giống như ngày xưa.

Anh ngẫm nghĩ, quyết định gọi điện thoại về thủ đô thông báo với cha mẹ nuôi một tiếng, sau này anh sẽ không gửi tiền về nhà.
Kim Tú Châu không biết anh đang suy nghĩ gì, im lặng tính toán sau này nên sống như thế nào.
Dọn dẹp bát đũa xong, Kim Tú Châu bèn dẫn hai đứa bé sang nhà hàng xóm.

Tiền Ngọc Phượng nhà hàng xóm còn đang suy nghĩ có nên sang nhà họ Giang hỏi thăm một chút hay không, không ngờ người ta đã đến nhà mình.
Thấy Kim Tú Châu, cô ta nhiệt tình chào hỏi: “Em gái mau vào nhà ngồi, chị thay đôi giày rồi ra ngay.”
Thấy Kim Tú Châu dẫn theo hai đứa bé, thím Ngô tốt bụng hỏi: “Có cần để bọn trẻ ở nhà tôi không? Tụi nó còn nhỏ quá, đi theo các cô thì sợ là sẽ bất tiện, tôi với Đại Nha ở nhà chăm bọn trẻ giùm cho.”
Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía Hạ Nham và Phó Yến Yến: “Thế nào? Các con muốn đi theo mẹ ra huyện hay là ở nhà?”
Phó Yến Yến không trả lời, nhưng nhích lại gần cô một chút.

Thấy thế, Hạ Nham nói nhỏ: “Con đi theo thím.”
Kim Tú Châu bèn nói: “Để tụi nó đi cùng cháu đi.

Hai đứa bé này rất ngoan, không có gì bất tiện đâu.”
Trước kia cô không có cơ hội ra ngoài chơi, sau này ở Hầu phủ cũng bị giữ chân trong tiểu viện, mỗi lần được ra ngoài một chuyến, cô sẽ vui vẻ rất lâu.
Thím Ngô không cảm thấy bất mãn vì bị từ chối, bà ấy chỉ hơi bất ngờ, bất ngờ vì cô vợ nhỏ này sẽ cho bọn trẻ có quyền tự quyết định, cũng bất ngờ chỉ mới một ngày ngắn ngủi mà thằng bé Hạ Nham đã bắt đầu gần gũi với cô.
Mặc dù Hạ Nham đã ở nhờ nhà bà ấy hơn nửa năm, rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng chẳng mấy thân thiết với gia đình bà ấy.
Bà ấy cũng thông cảm, nghe tiểu đoàn trưởng Giang kể lại, cha Hạ Nham đã qua đời năm thằng bé mới bốn tuổi, mẹ mang theo một nửa tiền trợ cấp gả cho người khác, Hạ Nham đi theo bà nội ở nhà chú.
Lúc tiểu đoàn trưởng Giang đi thăm cậu bé, một đứa bé nho nhỏ đứng trên băng ghế xào đồ ăn một cách thành thạo, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Ở nhà chú, chờ cả nhà ăn xong thì cậu bé mới được ăn, không có chỗ để ngủ, buổi tối ngủ một mình trong sân, thậm chí không có mái che.
Khi tiểu đoàn trưởng Giang yêu cầu muốn dẫn Hạ Nham rời đi, cả nhà họ còn không chịu.
“Đi thôi, đi theo Ngọc Phượng dạo chung quanh một chút, con bé rất quen thuộc với thị trấn này.”
Kim Tú Châu đáp lời giòn tan.
Tiền Ngọc Phượng dẫn cô ra cổng lớn, đã có một chiếc xe màu xanh lá đỗ ở đó, hơi giống xe ngựa mà Kim Tú Châu từng ngồi, chẳng qua to hơn rất nhiều, đằng trước cũng không có ngựa kéo xe.
Bên trong còn có người khác, nhưng Tiền Ngọc Phượng không quen thuộc với họ, chỉ chào hỏi với một người phụ nữ rồi dẫn Kim Tú Châu tìm một góc ngồi xuống, sau đó nói với cô: “Chúng ta sẽ đến thị trấn vào khoảng chín giờ, mười một giờ xe sẽ chạy về, không có nhiều thời gian đi dạo đâu.

Em muốn mua gì thì nói với chị trước, lát nữa chị sẽ dẫn em đến cửa hàng luôn.”
Kim Tú Châu cũng không khách sáo với cô ta: “Em muốn mua quần áo với gia vị, em với con đều không có quần áo để mặc.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu: “Mấy thứ như gia vị thì có thể trực tiếp mua ở cung tiêu xã, cung tiêu xã thị trấn rất lớn, đầy đủ hàng hóa, còn quần áo thì chúng ta đến tòa nhà bách hóa xem thử.

Chẳng qua đồ may sẵn ở đó rất đắt, nhà chị đều mua vải về nhà tự may đồ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui